Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (VII)
Hoàng tử bé (VII)
Chủ nhật 29/06/2008, của
Ngày thứ năm, vẫn nhờ vào con cừu, tôi đã khám phá được bí mật về cuộc sống của hoàng tử bé. Cậu đột ngột hỏi tôi, không dài dòng dẫn dắt, như đã chiêm nghiệm từ rất lâu:
- Nếu cừu ăn được cây bụi, nó cũng sẽ ăn các bông hoa?
- Nó ăn hết những gì nó gặp.
- Ngay cả các bông hoa có nhiều gai?
- Ừ. Cả các bông hoa có nhiều gai.
- Vậy thì gai, chúng dùng để làm gì?
Tôi không biết. Tôi đang cố tháo một con ốc xiết quá chặt trong cỗ máy. Tôi rất lo vì lần hư hỏng này dường như rất nặng, mà nước uống thì cạn dần từng ngày một.
- Gai, chúng dùng để làm gì?
Hoàng tử bé chưa bao giờ bỏ qua bất cứ câu hỏi nào, một khi đã đặt ra. Đang cáu tiết với con ốc nên tôi trả lời bừa:
- Gai hả, chẳng để làm gì cả, đó là thứ đáng ghét nhất của các bông hoa!
- Ơ!
Sau một lúc im lặng, cậu bắt đầu to tiếng với tôi, vẻ đầy giận dữ:
- Cháu không tin chú. Các bông hoa rất yếu đuối. Chúng ngây thơ. Chúng tự trấn an bằng mọi cách. Chúng nghĩ rằng mình trở nên đáng sợ khi có gai…
Tôi không nói gì. Lúc đó tôi chỉ nghĩ: “Nếu con ốc này mà còn cứng đầu, ta sẽ nện cho nó một búa.” Hoàng tử bé lại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
- Còn chú, chú nghĩ rằng các bông hoa…
- Thôi! Thôi! Chú không nghĩ gì hết. Chú trả lời bừa vậy đó. Xem này, chú đang làm việc nghiêm túc!
Cậu bé nhìn tôi kinh ngạc.
- Việc nghiêm túc!
Cậu vẫn nhìn tôi, cái búa trong tay, các ngón tay dính đầy dầu nhớt, loay hoay với một đồ vật xấu xí.
- Chú nói giống y như mấy người lớn!
Nghe vậy tôi hơi bực mình. Nhưng cậu tiếp tục nói, đầy vẻ thất vọng:
- Chú nhầm hết… Chú lẫn lộn hết rồi!
Cậu bị kích động thực sự. Cậu vò cho mái tóc vàng óng rối bù lên trong gió:
- Cháu biết một hành tinh có một ông mặt đỏ. Ông ta chưa bao giờ ngửi lấy một bông hoa. Ông ta chưa bao giờ ngắm một ngôi sao. Ông ta chưa bao giờ yêu thương ai cả. Ông ta chưa hề làm một việc gì khác hơn là ngồi tính toán. Và suốt ngày ông ta chỉ lặp đi lặp lại như chú: “Ta là người nghiêm túc! Ta là người nghiêm túc!”, và điều đó làm cho ông ta kiêu hãnh. Nhưng đó không phải là một con người, mà là một cây nấm!
- Một cái gì?
- Một cây nấm!
Hoàng tử bé đã giận đến tím người.
- Từ hàng triệu năm nay các bông hoa đã có gai. Từ hàng triệu năm nay cừu đã ăn cả các bông hoa. Chẳng phải là nghiêm túc khi tìm hiểu do đâu chúng đã phải đau đớn tạo ra những cái gai để rồi không dùng làm gì được hay sao? Cuộc chiến giữa loài cừu và những bông hoa chẳng đáng quan tâm hay sao? Chuyện đó chẳng phải nghiêm túc hơn, quan trọng hơn những con tính của ông béo mặt đỏ kia sao? Và nếu như cháu, chính cháu biết rằng có một bông hoa duy nhất trên đời, không có ở đâu khác ngoài hành tinh của cháu, và rằng một ngày nào đó một con cừu nhỏ bé có thể đớp gọn mà không cần biết đến hậu quả, đó chẳng phải là chuyện quan trọng hay sao!
Mặt đỏ phừng, cậu lại tiếp tục:
- Nếu ai đó yêu thương một bông hoa chỉ có duy nhất giữa triệu triệu những vì sao, chỉ cần ngước mắt ngắm nhìn nó cũng đã đủ cảm thấy hạnh phúc rồi. Anh ta sẽ tự bảo: “Bông hoa của mình đang ở đâu đó trên kia…” Nhưng, nếu con cừu ăn mất bông hoa, cũng có nghĩa là với anh ta, cả bầu trời sao bỗng nhiên vụt tắt. Đó chẳng phải là chuyện quan trọng hay sao!
Cậu nghẹn ngào không nói gì thêm được nữa. Cậu bật khóc nức nở. Màn đêm đã phủ xuống. Tôi buông hết đồ nghề. Tôi cười vào những búa, những ốc, những cơn khát và những nỗi sợ chết của tôi suốt mấy ngày qua. Còn có đó, trên một vì sao, một hành tinh, của chính tôi, Trái Đất của tôi, một hoàng tử bé đang cần được an ủi. Tôi ôm cậu vào lòng. Tôi ru cậu ngủ. Tôi thì thầm: “Bông hoa yêu thương của cháu không bị nguy hại gì đâu… Chú sẽ vẽ một cái rọ mõm cho con cừu của cháu này… Chú sẽ vẽ một bộ giáp bảo vệ cho bông hoa của cháu này… Chú sẽ…” Tôi không biết nói thêm gì nữa. Tôi thấy mình rất vụng về. Tôi không biết làm sao để gần được cậu, để san sẻ được với cậu… Thật là huyền bí, thế giới của nước mắt!