Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (XIII)
Hoàng tử bé (XIII)
Thứ ba 11/05/2010, của
Hành tinh thứ tư là của một thương nhân. Ông này bận bịu đến nỗi không kịp ngẩng đầu lên khi hoàng tử bé đến.
- Chào chú, - cậu nói với ông ta. - Điếu thuốc của chú tắt rồi kìa.
- Ba với hai là năm. Năm với bảy mười hai. Mười hai với ba mười lăm. Chào chú em. Mười lăm với bảy hăm hai. Hăm hai với sáu hăm tám. Không rảnh để mồi lại. Hăm sáu [1] với năm ba mốt. Hấp! Vậy là được năm trăm lẻ một triệu sáu trăm hăm hai ngàn bảy trăm ba mươi mốt.
- Năm trăm triệu cái gì?
- Hả? Chú em vẫn còn đứng đó hả? Năm trăm lẻ một triệu… Ta không biết nữa… Ta bận nhiều việc quá! Ta nghiêm túc lắm nhé, không có chơi bời mấy chuyện tầm phào đâu! Hai với năm là bảy…
- Năm trăm lẻ một triệu cái gì? - Hoàng tử bé hỏi lại, trong đời cậu chưa bao giờ bỏ qua bất cứ câu hỏi nào, một khi đã đặt ra.
Vị thương nhân ngẩng đầu lên:
- Từ năm mươi bốn năm ta sống ở hành tinh này, ta chỉ mới bị quấy rầy có ba lần. Lần đầu tiên là, cách đây hai mươi hai năm, một con bọ trời thần chả biết từ đâu rớt xuống. Nó gây ra một tiếng động kinh khủng, làm cho ta sai mất bốn con tính. Lần thứ hai là, cách đây mười một năm, với một trận cúm. Ta ít tập thể dục. Ta chẳng có thì giờ để chơi bời. Ta nghiêm túc lắm nhé! Lần thứ ba… lần này đây! Ta đã đếm được năm trăm lẻ một triệu…
- Triệu cái gì?
Vị thương nhân biết rằng mình chẳng thể được yên:
- Triệu cái nhỏ nhỏ mà đôi khi người ta thấy trên trời.
- Ruồi?
- Ồ không, những cái nhỏ nhỏ nhấp nháy kia.
- Ong?
- Ồ không. Những cái nhỏ nhỏ lấp lánh làm mê mẩn những kẻ lười biếng đó. Nhưng ta nghiêm túc lắm à! Ta không rảnh để mơ mộng đâu.
- A! Sao trời.
- Đúng rồi đó. Sao trời.
- Vậy chú làm gì với năm trăm triệu ngôi sao?
- Năm trăm lẻ một triệu sáu trăm hăm hai ngàn bảy trăm ba mươi mốt. Ta nghiêm túc lắm nhé! Ta luôn chính xác.
- Vậy chú làm gì với chừng đó ngôi sao?
- Ta làm gì với chúng?
- Dạ.
- Không làm gì hết. Ta sở hữu chúng.
- Chú sở hữu sao trời?
- Đúng.
- Nhưng cháu có gặp một ông vua đã từng…
- Vua không có sở hữu. Họ “trị vì” trên ấy. Chuyện đó rất khác.
- Vậy sở hữu sao trời thì ích lợi gì cho chú?
- Nó làm cho ta giàu có.
- Vậy giàu có thì ích lợi gì cho chú?
- Để mua những ngôi sao khác, nếu có ai tìm thấy.
“Cái ông này, - cậu nghĩ bụng, - sao nói chuyện giống ông nghiện rượu của mình ghê.”
Tuy nhiên, cậu vẫn tiếp tục hỏi:
- Làm sao mà sở hữu sao trời được?
- Sao trời là của ai? - Vị thương nhân càu nhàu hỏi lại.
- Cháu không biết. Chẳng của ai hết.
- Vậy đó là của ta, vì ta là người đầu tiên nghĩ tới.
- Chỉ vậy là đủ á?
- Dĩ nhiên rồi. Khi chú em tìm thấy một viên kim cương không của ai cả, nó là của chú em. Khi chú em tìm thấy một hòn đảo không của ai cả, nó là của chú em. Khi chú em có một ý tưởng mới mẻ, chú em đi đăng kí bằng sáng chế: nó là của chú em. Và ta thì sở hữu sao trời, vì trước ta chưa hề có ai định làm chuyện đó.
- Đúng thế thật, - hoàng tử bé nói. - Vậy chú sẽ làm gì với chúng?
- Ta quản lí chúng. Ta cứ đếm rồi lại đếm, - vị thương nhân trả lời. - Việc này khó lắm nhé! Nhưng ta là một người nghiêm túc!
Hoàng tử bé vẫn chưa thấy thoả mãn.
- Với cháu, nếu sở hữu một cái khăn quàng cổ, cháu có thể dùng để quấn quanh cổ và mang theo. Với cháu, nếu sở hữu một bông hoa, cháu có thể hái bông hoa ấy và mang theo. Nhưng chú không thể hái được sao trời.
- Không, nhưng ta có thể đặt chúng trong ngân hàng.
- Thế nghĩa là sao?
- Nghĩa là ta viết số ngôi sao của ta ra một tờ giấy. Rồi ta cất tờ giấy đó vô hộc tủ và khoá lại.
- Chỉ vậy thôi á?
- Chỉ vậy là đủ!
“Thật khôi hài, - hoàng tử bé nghĩ bụng. - Cũng hay hay. Nhưng chẳng được nghiêm túc lắm.”
Về những việc nghiêm túc, hoàng tử bé có suy nghĩ rất khác so với người lớn.
- Còn cháu á, - cậu lại nói, - cháu sở hữu một bông hoa mà ngày nào cháu cũng tưới nước. Cháu sở hữu ba ngọn núi lửa mà hàng tuần cháu đều nạo muội khói. Bởi vì cháu nạo muội khói cả ngọn đã tắt. Ai mà biết được. Thật có ích cho các ngọn núi lửa của cháu, và thật có ích cho bông hoa của cháu, khi cháu sở hữu chúng. Nhưng chú đâu có ích gì cho các ngôi sao…
Vị thương nhân há hốc miệng mà không biết trả lời thế nào, và hoàng tử bé lại ra đi.
“Người lớn quả thật là hoàn toàn khác thường” - cậu tự nhủ trong suốt cuộc hành trình.
[1] Ở đây ông ta đã đếm nhầm (ND).