Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (VI)

Hoàng tử bé (VI)

Chủ nhật 15/06/2008, của Nguyễn Tấn Đại

A! Hoàng tử bé, dần dần chú đã hiểu được cuộc sống trầm tư của cháu. Từ lâu cháu chỉ có một thú tiêu khiển duy nhất là ngắm cảnh êm đềm những lúc mặt trời lặn. Chú biết được điều mới mẻ này khi buổi sáng ngày thứ tư cháu đã gọi chú:

- Cháu rất thích cảnh mặt trời lặn. Mình đi ngắm nhé chú…

- Nhưng phải đợi đã…

- Đợi gì nữa?

- Đợi tới lúc mặt trời lặn xuống.

Thoạt tiên cháu rất ngạc nhiên, nhưng rồi cháu đã tự cười mình. Và cháu nói:

- Cháu vẫn cứ tưởng đang ở chỗ cháu.

Thật vậy. Giả sử ở nước Mỹ đang là giữa trưa, thì ai cũng biết rằng mặt trời đang lặn ở nước Pháp. Chỉ cần có thể qua được nước Pháp trong vòng một phút đồng hồ là ngắm mặt trời lặn được rồi. Không may là nước Pháp ở xa quá. Còn trên hành tinh nhỏ xíu của cháu, chỉ cần nhấc ghế lên vài bước là đủ. Và cháu ngắm được hoàng hôn mỗi khi cháu muốn…

- Có ngày, cháu đã ngắm mặt trời lặn bốn mươi bốn lần.

Một lát sau cháu nói thêm:

- Chú biết đó… Khi người ta thật buồn bã họ thường thích cảnh mặt trời lặn…

- Cái ngày bốn mươi bốn lần đó, chắc là cháu buồn lắm?

Nhưng hoàng tử bé không trả lời.

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)