Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (XI)

Hoàng tử bé (XI)

Thứ bảy 16/08/2008, của Nguyễn Tấn Đại

Hành tinh thứ hai là nơi ở của một người huyễn tưởng: “A! A! Một người hâm mộ đây rồi!” - người huyễn tưởng reo vang khi trông thấy hoàng tử bé từ xa.

Bởi vì, trong mắt những người huyễn tưởng, ai nấy cũng đều là người hâm mộ.

- Chào chú, - hoàng tử bé nói. - Chú có cái mũ ngộ quá.

- Nó dùng để chào, - người huyễn tưởng trả lời cậu. - Nó dùng để chào khi người ta hoan hô chú. Tiếc là chẳng có ai đi ngang qua đây.

- Vậy sao? - Hoàng tử bé tỏ vẻ không hiểu.

- Hãy vỗ hai bàn tay vào nhau đi, - người huyễn tưởng bảo cậu.

Hoàng tử bé vỗ hai bàn tay vào nhau. Người huyễn tưởng ra vẻ khiêm nhường ngả mũ cúi chào.

“Cái này, coi bộ vui hơn ở chỗ đức vua” - hoàng tử bé nghĩ bụng. Và cậu lại vỗ hai bàn tay vào nhau. Người huyễn tưởng lại ngả mũ cúi chào.

Sau năm phút luyện tập hoàng tử bé bắt đầu chán trò chơi đơn điệu này.

- Còn để cho cái mũ rớt xuống, - cậu hỏi, - thì phải làm sao?

Nhưng người huyễn tưởng không nghe thấy. Người huyễn tưởng chỉ nghe được những lời tán tụng mình.

- Cháu có ngưỡng mộ chú lắm không? - Ông ta hỏi hoàng tử bé.

- “Ngưỡng mộ” nghĩa là gì?

- “Ngưỡng mộ” nghĩa là công nhận chú là người đẹp nhất, ăn mặc bảnh bao nhất, giàu có nhất và thông minh nhất hành tinh.

- Nhưng chú chỉ có một mình trên hành tinh của chú!

- Giúp chú vui đi! Cứ ngưỡng mộ chú đi!

- Cháu ngưỡng mộ chú, - hoàng tử bé vừa nói vừa nhún vai, - nhưng điều đó có gì làm chú thích thú?

Và hoàng tử bé lại ra đi.

“Người lớn quả thật là kỳ lạ” - cậu tự nhủ trong suốt cuộc hành trình.

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)