Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (XVII)

Hoàng tử bé (XVII)

Thứ hai 22/08/2011, của Nguyễn Tấn Đại

Khi muốn tỏ ra hài hước, người ta thường phải nói quá lên một chút. Câu chuyện tôi kể về những người thắp đèn không được thật lắm. Như thế có thể sẽ làm những ai không biết chuyện nghĩ sai về hành tinh của chúng ta mất. Con người chiếm rất ít chỗ trên Trái Đất. Nếu xếp hai tỉ cư dân của Trái Đất đứng sát vào nhau, như để làm một cuộc mittinh, họ vẫn sẽ thấy thoải mái giữa một quảng trường dài hai mươi dặm [1] rộng hai mươi dặm. Người ta có thể dồn toàn bộ loài người vào một hòn đảo nhỏ nhất Thái Bình Dương.

Người lớn tất nhiên là không tin bạn đâu. Họ tưởng rằng mình chiếm nhiều chỗ lắm. Họ nghĩ mình to như những cây bao báp. Vì vậy bạn hãy khuyên họ làm tính. Họ say mê những con số: chuyện đó sẽ làm họ hài lòng. Nhưng cũng đừng mất thời gian cho công việc vô bổ này. Chẳng ích gì! Các bạn cứ tin ở tôi.

Lúc đặt chân lên Trái Đất, hoàng tử bé đã rất ngạc nhiên vì không thấy bóng dáng con người. Cậu cứ ngỡ là đến nhầm hành tinh khác khi thấy một cái vòng màu ánh trăng đang ngọ nguậy trên cát.

- Xin chào, - hoàng tử bé thận trọng lên tiếng.

- Xin chào, - con rắn trả lời.

- Tôi đang ở hành tinh nào vậy? - Hoàng tử bé hỏi.

- Trên Trái Đất, ở châu Phi.

- Trên Trái Đất, ở châu Phi, - con rắn trả lời.

- Ở đây là sa mạc. Không có người trên sa mạc. Trái Đất lớn lắm, - con rắn nói.

Hoàng tử bé ngồi xuống một hòn đá và ngước mắt nhìn lên trời:

- Không biết có phải là, - cậu nói, - sao trời được chiếu sáng để mỗi người một ngày nào đó có thể tìm thấy được ngôi sao của mình hay không. Nhìn hành tinh của tôi kìa. Nó ở ngay trên đầu chúng ta… Vậy mà lại xa quá!

- Nó đẹp lắm! - Con rắn nói. - Bạn đến đây làm gì?

- Tôi gặp rắc rối với một bông hoa.

- À há! - con rắn thốt lên.

Rồi cả hai im lặng.

- Con người ở đâu? - Cuối cùng, hoàng tử bé bắt chuyện. - Ta hơi đơn độc giữa sa mạc…

- Ta cũng đơn độc cả ở chỗ con người, - con rắn trả lời.

Hoàng tử bé nhìn nó chăm chú, rồi nói:

- Bạn là một con vật kì quặc, - cuối cùng cậu nói với nó, - nhỏ như một ngón tay…

- Nhưng tôi mạnh hơn cả ngón tay vua chúa, - con rắn nói.

Hoàng tử bé mỉm cười:

- Bạn chẳng mạnh mẽ tí nào… Đến chân bạn còn không có… Bạn không thể đi xa được nữa là…

- Tôi có thể đưa bạn đi xa hơn cả một con tàu, - con rắn nói.

Rồi nó cuộn mình quanh gót chân hoàng tử bé, như một chiếc vòng vàng:

- Tôi mà chạm vào ai, người đó sẽ được tiễn đưa về lòng đất nơi họ đã sinh ra, - nó nói tiếp. - Nhưng bạn trong trắng lắm và lại từ một ngôi sao trời hiện xuống…

Hoàng tử bé không trả lời.

- Tôi thấy tội nghiệp bạn quá, bạn yếu ớt lắm, trên Trái Đất sỏi đá này. Tôi có thể giúp bạn nếu một ngày nào đó bạn luyến tiếc hành tinh của mình. Tôi có thể…

- Ồ! Tôi hiểu rõ rồi, - hoàng tử bé cắt ngang, - nhưng sao bạn nói toàn những điều bí ẩn?

- Mọi thứ tôi đều giải quyết tất, - con rắn nói.

Rồi cả hai im lặng.

Bạn là một con vật kì lạ, nhỏ như ngón tay…


[1Dặm: đơn vị đo độ dài Anh, bằng 1,609 kilomet (ND).

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)