Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (III)

Hoàng tử bé (III)

Thứ ba 03/06/2008, của Nguyễn Tấn Đại

Phải mất khá lâu sau tôi mới đoán ra được hoàng tử bé từ đâu đến. Cậu thường hỏi tôi hàng lô chuyện, nhưng chẳng hề trả lời tôi lấy một câu. Chỉ nhờ vào những câu nói tình cờ, từng chút một, mà mọi chuyện với tôi trở nên sáng tỏ. Như là, khi lần đầu tiên trông thấy chiếc máy bay của tôi (tôi không vẽ ra vì nó quá khó), cậu liền hỏi:

- Cái này là đồ gì vậy?

- Không phải đồ. Nó bay được. Đó là máy bay. Máy bay của chú đó.

Và tôi tự hào cho cậu biết rằng mình bay lượn trên không trung.

- Sao? Chú cũng rớt từ trên trời xuống hả?

- Ừ, - tôi khiêm tốn đáp.

- A ha! Buồn cười quá!…

Và hoàng tử bé phá ra cười khiến tôi nổi cáu. Tôi muốn người khác xem chuyện xui xẻo của tôi là việc nghiêm túc. Rồi cậu bé nói tiếp:

- Tức là chú cũng từ trên trời xuống. Vậy chú ở hành tinh nào?

Ngay lập tức tôi lờ mờ hiểu ra sự xuất hiện bí hiểm của cậu bé, bèn hỏi:

- Vậy cháu từ hành tinh khác tới hả?

Nhưng cậu bé không trả lời tôi. Cậu vẫn không rời mắt khỏi chiếc máy bay và khẽ lắc đầu:

- Cũng phải thôi, cưỡi nó thì chú đâu thể từ rất xa mà tới được…

Rồi cậu lại đắm mình trong sự mơ màng lặng im. Một lúc sau, lấy con cừu tôi vẽ ra khỏi túi, cậu trầm ngâm ngắm nghía con vật thân yêu của mình.

 

Các bạn thử tưởng tượng xem bí mật chớm hé lộ về “những hành tinh khác” ấy đã kích thích trí tò mò của tôi đến nhường nào. Tôi quyết định truy hỏi cho ra ngọn nguồn:

- Này anh bạn trẻ, cháu từ đâu tới? “Ở chỗ cháu” là ở đâu? Cháu muốn đem con cừu này đi đâu?

Cậu trả lời tôi sau một hồi suy tư:

- Điểm tiện nhất với cái thùng chú đã cho cháu là, vào ban đêm, nó sẽ có một mái nhà ấm áp.

- Đúng đó. Và nếu cháu ngoan, chú sẽ cho cháu thêm một sợi dây để ban ngày cột nó lại. Thêm một cái cọc nữa.

Lời đề nghị này dường như làm hoàng tử bé phật lòng:

- Cột nó lại à? Thật là chuyện kì quặc!

- Nhưng nếu cháu không buộc nó lại, nó sẽ đi lang thang và rồi sẽ lạc mất.

Anh bạn nhỏ của tôi lại bật cười giòn giã:

- Nhưng chú muốn nó đi tới tận đâu?

- Đâu chẳng được. Cứ thẳng đằng trước mặt…

Tức thì hoàng tử bé khẳng định chắc chắn:

- Không sao đâu, ở chỗ cháu rất nhỏ.

Rồi lại thêm một chút trầm tư, cậu lẩm bẩm:

- Cứ thẳng đằng trước mặt người ta chẳng thể đi xa…

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)