Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (XXIV)

Hoàng tử bé (XXIV)

Thứ bảy 22/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại

Đã là ngày thứ tám kể từ khi tai nạn xảy ra trên sa mạc, và tôi đã uống đến giọt nước cuối cùng của mình khi nghe câu chuyện về người bán hàng:

- A! - Tôi nói với hoàng tử bé, - các kỉ niệm của cháu đẹp lắm, nhưng chú chưa sửa xong chiếc máy bay, chú chẳng còn gì để uống, và chú cũng sẽ rất sung sướng nếu như chú có thể thủng thẳng đi tìm một mạch nước.

- Con cáo bạn cháu… - cậu nói.

- Chàng trai trẻ của chú ơi, đây không còn là chuyện con cáo!

- Tại sao?

- Tại vì chúng ta sẽ chết khát…

Vẫn không hiểu ý tôi, cậu trả lời:

- Có một người bạn thì tốt chứ, ngay cả khi người ta phải chết. Phần cháu, cháu rất hài lòng đã có một con cáo bè bạn…

“Cậu bé không lường được sự nguy hiểm, - tôi nghĩ bụng. - Cậu bé chưa bao giờ biết đói biết khát. Chỉ một chút nắng thôi cũng đã đủ cho cậu bé…”

Nhưng cậu nhìn tôi và hiểu được tôi đang nghĩ gì:

- Cháu cũng thấy khát… Mình đi tìm một cái giếng đi chú…

Tôi vung tay thất vọng: thật là phi lí khi đi tìm cầu may một cái giếng giữa mênh mông sa mạc. Tuy vậy, chúng tôi vẫn cất bước.

Khi chúng tôi đi, hàng giờ, trong im lặng, màn đêm đã buông xuống và các ngôi sao bắt đầu toả sáng. Tôi thấy chúng cứ chập chờn như trong mơ, người hơi nóng sốt vì cơn khát. Lời nói của hoàng tử bé nhảy múa trong đầu tôi:

- Vậy là cháu cũng khát, phải không? - Tôi hỏi cậu.

Nhưng cậu không trả lời tôi. Cậu chỉ nói:

- Nước cũng có thể tốt cho trái tim…

Không hiểu câu nói của cậu nhưng tôi vẫn im lặng… Tôi biết rằng không nên truy hỏi cậu làm gì.

Cậu đã thấm mệt. Cậu ngồi xuống. Tôi ngồi bên cậu. Và, sau một lúc im lặng, cậu lên tiếng:

- Các ngôi sao thật đẹp, vì một bông hoa mà ta không thấy được…

Tôi trả lời “dĩ nhiên” rồi lặng yên nhìn các triền cát trải dài dưới ánh trăng.

- Sa mạc thật đẹp! - Cậu nói…

Đúng thật như vậy. Tôi luôn luôn thích sa mạc. Có thể ngồi trên một đụn cát. Không thấy gì. Không nghe gì. Vậy mà có cái gì đó toả sáng lung linh trong yên lặng…

- Điều điểm tô cho sa mạc đẹp lên, - hoàng tử bé nói, - đó là do nó ẩn giấu một cái giếng ở đâu đó…

Bỗng nhiên tôi chợt hiểu ra thứ ánh sáng trên cát lung linh huyền bí kia. Hồi còn nhỏ, tôi sống trong một ngôi nhà cổ, và truyền thuyết kể lại rằng ở đó có chôn giấu một kho báu. Dĩ nhiên là chẳng ai khám phá được gì, có khi chẳng ai màng đi tìm nữa. Nhưng kho báu đó đã làm cho cả ngôi nhà trở nên huyền hoặc. Ngôi nhà chôn giấu một bí mật trong lòng nó…

- Đúng! - Tôi nói với hoàng tử bé, - dù cho đó là ngôi nhà, sao trời hay sa mạc, cái làm nên vẻ đẹp của chúng luôn vô hình.

- Cháu rất vui, - cậu nói, - khi chú đồng ý với con cáo của cháu.

Vì hoàng tử bé đã ngủ thiếp đi, tôi bế cậu trên tay, và lại dấn bước. Tôi rất xúc động. Dường như tôi đang mang trên tay một kho báu mỏng manh. Dường như không có gì mỏng manh hơn được nữa trên khắp Trái Đất. Dưới ánh sáng hắt lên từ đụn cát, tôi ngắm nhìn vầng trán xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền, những lọn tóc loà xoà trong gió, và tự nhủ: “Những gì ta thấy chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Cái quan trọng nhất luôn vô hình…”

Nhìn đôi môi cậu hé mở chớm nở một nụ cười nhè nhẹ tôi nghĩ bụng: “Điều làm mình thực sự xúc động với cậu hoàng tử bé đang say ngủ này, đó là tấm lòng chung thuỷ cậu dành cho một bông hoa, đó là hình ảnh một bông hồng lung linh trong cậu như ánh lửa toả sáng từ ngọn đèn, ngay cả khi cậu ngủ…” Và tôi nghĩ rằng cậu còn mỏng manh hơn thế. Cần phải che chở cho các ngọn đèn: một cơn gió thoảng cũng có thể làm chúng tắt lửa…

Và, cứ thế tôi đi, đến khi mặt trời mọc thì tìm được cái giếng.

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)