Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (VIII)

Hoàng tử bé (VIII)

Chủ nhật 29/06/2008, của Nguyễn Tấn Đại

Tôi đã nhanh chóng hiểu thêm nhiều điều về bông hoa ấy. Trên hành tinh của hoàng tử bé luôn có những bông hoa rất đơn giản, chỉ một vòng cánh, khép nép mọc chẳng quấy rầy ai. Chúng nở ra giữa đám cỏ xanh lúc sáng sớm, rồi lại lụi tàn đi khi đêm về. Còn bông hoa kia, một ngày nọ bỗng nảy ra từ một hạt mầm không biết từ đâu đến, và hoàng tử bé đã cẩn trọng chú ý ngay từ đầu vì trông nó khác hẳn các loại cây đã có. Có thể đó là một thứ bao báp mới. Thế nhưng, chẳng bao lâu sau bụi cây đã ngừng lớn và chuẩn bị ra hoa. Hoàng tử bé nghĩ rằng, với chiếc nụ thật to, nó sẽ nở ra rất rực rỡ, còn bông hoa thì vẫn không ngừng tô điểm thêm nhan sắc, bên trong căn phòng xanh khép kín của mình. Nó lựa thật kĩ từng nước màu. Nó chậm rãi khoác từng vạt áo, làm đầy đặn thêm từng cánh hoa. Nó không muốn nở ra nhăn nhúm như đám hoa mĩ nhân. Nó chỉ muốn xuất hiện trong ánh hào quang rực rỡ của một sắc đẹp đầy đặn. Quả là một bông hoa đỏm dáng! Cuộc trang điểm bí ảo đó kéo dài hết ngày này qua ngày nọ. Cho đến một buổi sáng, ngay khi mặt trời mọc, nó mới chịu nở ra.

Rồi, sau khi đã làm việc hết sức tỉ mẩn, nó vừa ngáp dài vừa nói:

- A! Tôi dậy muộn quá… Xin bạn bỏ qua cho… Đầu tóc tôi còn rối bù…

Trong khi đó, hoàng tử bé không giấu được vẻ ngưỡng mộ:

- Bạn đẹp quá!

- Vậy sao? - Bông hoa chậm rãi đáp lại. - Tôi sinh ra cùng với mặt trời đó…

Hoàng tử bé đoán ngay ra rằng bông hoa này chẳng mấy khiêm nhường, nhưng có lẽ bây giờ nó còn đang xúc động.

- Tôi nghĩ rằng đã đến giờ ăn sáng, - bông hoa mau chóng lên tiếng, - bạn có vui lòng nghĩ đến tôi một chút…

Thế là, hoàng tử bé lúng túng chạy đi tìm chiếc bình tưới, múc đầy nước để tưới cho bông hoa.

 

Cứ như thế bông hoa đã mau chóng làm tình làm tội hoàng tử bé bằng tính kiêu kì đỏng đảnh của mình. Ví như một ngày nọ, nhân nói chuyện về bốn chiếc gai mang trên mình, nó nói với hoàng tử bé:

- Bọn hổ, chúng có thể tới đây, với đầy móng vuốt!

- Hành tinh của tôi đâu có hổ, - hoàng tử bé bác lại, - mà hổ đâu có ăn cỏ.

- Tôi không phải là cỏ, - bông hoa chậm rãi nói.

- Xin lỗi bạn…

- Tôi thì chẳng sợ gì hổ, nhưng tôi rất ghét gió máy. Bạn không có tấm chắn gió nào à?

“Ghét gió máy… Thật là chẳng may cho một loài cây, - hoàng tử bé thầm nghĩ. - Bông hoa này thật rắc rối…”

- Buổi tối bạn cần cho tôi vào lồng kính. Chỗ của bạn lạnh quá. Thật là khó sống. Chứ ở chỗ tôi hồi đó…

Nó chợt ngưng bặt. Nó đã đến đây khi còn nằm trong hạt. Nó không thể biết được thế giới bên ngoài khi đó như thế nào. Ngượng ngùng vì đã toan nói dối một cách ngây ngô như vậy, nó ho lên hai ba tiếng nhằm đánh trống lảng:

- Tấm chắn gió?…

- Tôi đã định đi lấy nhưng bạn lại nói chuyện.

Bông hoa lại ho thêm mấy tiếng nữa hòng làm cho hoàng tử bé cảm thấy rằng chính cậu đã có lỗi.

Thế là, dù có tình cảm quý mến chân thành, hoàng tử bé vẫn nhanh chóng hồ nghi bông hoa. Cậu để ý đến cả những lời nói vu vơ của nó, và trở nên rất buồn khổ.

- Lẽ ra cháu không nên nghe bạn ấy, - một hôm cậu tâm sự với tôi, - đừng bao giờ nghe các bông hoa. Chỉ nên ngắm và ngửi chúng mà thôi. Bông hoa của cháu làm cho cả hành tinh thơm ngát, nhưng cháu đã không biết thưởng thức điều đó. Chuyện những cái móng vuốt, mà cháu từng lấy làm khó chịu, lẽ ra đã có thể làm cháu mủi lòng…

Cậu tiếp tục tâm sự:

- Cháu đã không biết cách hiểu chuyện! Đáng lẽ cháu phải đánh giá bạn ấy qua hành động chứ không phải qua lời nói. Bạn ấy đã toả hương và chiếu sáng đời cháu. Cháu không nên trốn chạy! Lẽ ra cháu phải thấy được sự dịu dàng bên trong những trò kiêu kì ngây ngô của bạn ấy. Các bông hoa thật là mâu thuẫn! Nhưng cháu đã còn quá trẻ để biết cách yêu thương bạn ấy.

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)