Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (XIX)

Hoàng tử bé (XIX)

Thứ bảy 03/09/2011, của Nguyễn Tấn Đại

Hoàng tử bé trèo lên một ngọn núi cao. Trước giờ cậu chỉ biết đến núi qua ba ngọn núi lửa cao đến đầu gối cậu. Và cậu vẫn dùng ngọn núi lửa đã tắt như một chiếc ghế đẩu. “Trên một đỉnh núi cao như thế này, - cậu nghĩ bụng, - mình sẽ có thể thấy khắp hành tinh và tất cả mọi người…” Nhưng cậu không thấy gì ngoài những cột đá lởm chởm gai góc.

- Xin chào, - cậu lên tiếng hú hoạ.

- Xin chào… Xin chào… Xin chào… - Tiếng vang vọng lại.

- Bạn là ai? - Hoàng tử bé hỏi.

- Bạn là ai… Bạn là ai… Bạn là ai… - Tiếng vang vọng lại.

- Xin hãy làm bạn với tôi, tôi chỉ có một mình, - cậu nói.

- Tôi chỉ có một mình… Tôi chỉ có một mình… Tôi chỉ có một mình… - Tiếng vang vọng lại.

“Thật là một hành tinh kì quặc! - Cậu tự nhủ. - Nó vừa khô khan, vừa lởm chởm, vừa mặn chát. Đã vậy con người lại thiếu trí tưởng tượng. Họ chỉ lặp lại những gì người khác nói… Ở chỗ mình có một bông hoa: bạn ấy luôn nói trước tiên…”

Hành tinh này vừa khô khan, vừa lởm chởm, vừa mặn chát.

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)