Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé
Hoàng tử bé
Bản dịch truyện "Hoàng Tử Bé" (Le Petit Prince - Antoine de Sait-Exupéry), dịch từ bản gốc tiếng Pháp mới phục hồi năm 1999 của NXB Gallimard. NXB Hội Nhà văn xuất bản năm 2005, dịch giả (Nguyễn Tấn Đại) hiệu chỉnh và đăng trên mạng 2007-2011. Có biên tập 2020. Trong đó, đoạn trích chương XXI đã được chọn làm ngữ liệu sách giáo khoa Ngữ văn 6. Tập một do Nguyễn Thị Ngân Hoa chủ biên, Bộ sách Kết nối tri thức với cuộc sống (tổng chủ biên Bùi Mạnh Hùng), NXB Giáo dục Việt Nam. Bản dịch đã hiệu đính và biên tập bổ sung này được NXB Phụ nữ Việt Nam tái bản năm 2021 với số hiệu ISBN 978-604-329-597-9.
Ở đợt tái bản lần thứ hai năm 2022, ISBN 978-604-375-790-3, có thêm một số điểm chỉnh sửa, sao cho thể hiện tốt nhất tinh thần của nguyên tác. Ấn bản này tiếp tục được chọn (đoạn trích các chương I, II và XXVII) làm ngữ liệu sách giáo khoa Ngữ văn 8. Tập hai do Đỗ Ngọc Thống chủ biên, bộ sách Cánh diều (tổng chủ biên Nguyễn Minh Thuyết), NXB Đại học Sư phạm TP. HCM, 2023.
-
Lời tựa ấn bản “Le Petit Prince” năm 1999 của NXB Gallimard
12/03/2022, của Nguyễn Tấn Đại
Khi so sánh hai ấn bản phát hành tại Hoa Kì năm 1943 và ấn bản sau đó tại Pháp năm 1945, chúng tôi đã nhận thấy nhiều điểm khác biệt tế nhị trong cách tái hiện các bức vẽ của Saint-Exupéry. Một sự khác biệt khó có thể giải thích được chỉ với nguyên nhân liều lượng mực in hay kĩ thuật ấn loát. Nhà thiên văn nhìn cái gì qua chiếc ống nhòm của mình? Một ngôi sao, thật không may lại biến mất trong ấn bản tại Pháp. [...] Ngoài ra, số lần mặt trời lặn đã thay đổi kể từ các lần tái bản những năm 1950.
-
Hoàng tử bé (XXVII)
29/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Tôi biết chắc rằng cậu đã trở về hành tinh của mình, bởi vì, bình minh hôm sau tôi đã không còn thấy thân thể của cậu. Một thân thể chẳng nặng nề gì mấy… Và ban đêm tôi thích lắng nghe sao. Giống như là năm trăm triệu cái lục lạc…
Nhưng còn có một điều bất thường xảy ra. Cái rọ mõm tôi vẽ cho hoàng tử bé, tôi đã quên cho nó một cái vòng da. Cậu sẽ không thể nào buộc nó vào mõm con cừu được. Nên tôi tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra trên hành tinh của cậu? Có thể là con cừu đã ăn mất bông hoa…”
-
Hoàng tử bé (XXVI)
29/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Tôi đưa mắt nhìn xuống phía chân tường và giật nảy mình. Nó ở đó, mình vươn thẳng về phía hoàng tử bé, một con rắn vàng loại có thể xử bạn trong vòng ba mươi giây. Vừa cho tay vào túi lục tìm khẩu súng ngắn tôi vừa sải từng bước dài, nhưng nghe thấy tiếng động, con rắn liền nhẹ nhàng trườn đi trong cát, như một vệt nước chết và, không quá vội vã, len lỏi giữa các hòn đá với một tiếng động như kim loại vang nhẹ.
-
Hoàng tử bé (XXV)
22/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Tôi đưa gàu nước lên môi cậu. Cậu uống, đôi mắt nhắm nghiền. Thật êm đềm như một nghi lễ! Thứ nước này là gì đó khác hẳn một thức uống. Nó đã được tạo ra từ những bước chân dưới bầu trời sao, từ tiếng hát của chiếc ròng rọc, từ sự gắng sức của đôi tay tôi. Nó thật tốt cho trái tim, như một món quà. Hồi tôi còn nhỏ, ánh sáng từ cây thông Giáng sinh, tiếng nhạc thánh lễ lúc nửa đêm, cùng những nụ cười dịu dàng, tất cả đã tạo nên vầng sáng lung linh quanh món quà Giáng sinh mà tôi được nhận.
-
Hoàng tử bé (XXIV)
22/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Cậu nhìn tôi và hiểu được tôi đang nghĩ gì:
- Cháu cũng thấy khát… Mình đi tìm một cái giếng đi chú…
Tôi vung tay thất vọng: thật là phi lí khi đi tìm cầu may một cái giếng giữa mênh mông sa mạc. Tuy vậy, chúng tôi vẫn cất bước.
Khi chúng tôi đi, hàng giờ, trong im lặng, màn đêm đã buông xuống và các ngôi sao bắt đầu toả sáng. Tôi thấy chúng cứ chập chờn như trong mơ, người hơi nóng sốt vì cơn khát.
-
Hoàng tử bé (XXIII)
02/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Đó là một người chuyên bán các viên thuốc được bào chế để chống khát. Người ta uống mỗi tuần một viên và sẽ không còn cảm thấy khát nữa.
- Tại sao bác bán thứ này? - Hoàng tử bé hỏi.
- Nó giúp tiết kiệm được khối thời gian, - người bán hàng trả lời. - Các chuyên gia đã tính toán kĩ. Người ta tiết kiệm được năm mươi ba phút mỗi tuần.
-
Hoàng tử bé (XXII)
02/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Bỗng một chuyến tàu tốc hành sáng rực, gầm vang như tiếng sấm, làm rung chuyển cả căn phòng bẻ ghi.
- Họ vội vã quá, - hoàng tử bé nói. - Họ đi tìm gì vậy?
- Chính người lái tàu cũng không biết họ đi tìm gì, - người bẻ ghi đáp.
-
Hoàng tử bé (XXI)
02/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại
- Tốt nhất là nên quay lại vào cùng giờ giấc, - con cáo nói. - Chẳng hạn, nếu bạn đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ mình đã bắt đầu thấy hạnh phúc. Thời giờ càng trôi qua mình lại càng hạnh phúc hơn. Cho tới bốn giờ, mình sẽ trở nên bồn chồn và lo lắng: mình sẽ khám phá ra cái giá của hạnh phúc! Nhưng nếu bạn đến bất kì lúc nào, mình sẽ không biết giờ giấc để sửa soạn trái tim… Cần phải có lề lối.
-
Hoàng tử bé (XX)
03/09/2011, của Nguyễn Tấn Đại
- Các bạn là ai? - Cậu ngơ ngác hỏi chúng.
- Chúng tôi là hoa hồng, - các bông hoa trả lời.
- A! - Hoàng tử bé thốt lên…
Và cậu cảm thấy buồn bã. Bông hoa của cậu đã nói rằng nó chỉ có duy nhất trong vũ trụ. Giờ trước mặt cậu là năm ngàn bông hoa như nó, rất giống nhau, chỉ trong một khu vườn.
-
Hoàng tử bé (XIX)
03/09/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Hoàng tử bé trèo lên một ngọn núi cao. Trước giờ cậu chỉ biết đến núi qua ba ngọn núi lửa cao đến đầu gối cậu. Và cậu vẫn dùng ngọn núi lửa đã tắt như một chiếc ghế đẩu. “Trên một đỉnh núi cao như thế này, - cậu nghĩ bụng, - mình sẽ có thể thấy khắp hành tinh và tất cả mọi người…” Nhưng cậu không thấy gì ngoài những cột đá lởm chởm gai góc.