Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (XXVI)
Hoàng tử bé (XXVI)
Thứ bảy 29/10/2011, của
Bên cạnh cái giếng, có một bức tường đá cũ kĩ đổ nát. Buổi tối hôm sau, lúc trở lại sau khi xong việc, từ xa tôi đã thấy hoàng tử bé ngồi trên cao, chân buông thõng. Tôi nghe tiếng cậu nói:
- Vậy bạn không nhớ ra à? Hoàn toàn không phải ở đây đâu.
Chắc chắn có một giọng nói khác trả lời cậu, vì cậu lặp lại:
- Có chứ! Có chứ! Đúng là ngày hôm nay, nhưng địa điểm không phải ở chỗ này…
Tôi tiếp tục bước về phía bức tường. Vẫn không thấy lẫn không nghe tiếng ai cả. Nhưng hoàng tử bé vẫn lặp lại lần nữa:
- … Chắc chắn rồi. Bạn sẽ thấy chỗ bắt đầu dấu chân của tôi trên cát. Bạn chỉ cần đợi tôi ở đó. Khuya nay tôi sẽ tới.
Tôi đã ở cách bức tường hai mươi mét và vẫn không thấy gì.
Sau một lúc im lặng, hoàng tử bé nói tiếp:
- Bạn có nọc mạnh không? Bạn chắc là sẽ không làm tôi đau lâu chứ?
Tôi rùng mình, tim thắt lại, nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Bây giờ, hãy đi đi! - Cậu nói - Tôi muốn xuống lại.
Thế là tôi đưa mắt nhìn xuống phía chân tường và giật nảy mình. Nó ở đó, mình vươn thẳng về phía hoàng tử bé, một con rắn vàng loại có thể xử bạn trong vòng ba mươi giây. Vừa cho tay vào túi lục tìm khẩu súng ngắn tôi vừa sải từng bước dài, nhưng nghe thấy tiếng động, con rắn liền nhẹ nhàng trườn đi trong cát, như một vệt nước chết và, không quá vội vã, len lỏi giữa các hòn đá với một tiếng động như kim loại vang nhẹ.
Tôi đến bên bức tường vừa kịp lúc để đưa tay đỡ lấy cậu bạn trẻ hoàng tử, mặt đang trắng bệch như tuyết.
- Chuyện gì lạ vậy! Bây giờ cháu còn nói chuyện với rắn nữa chứ!
Tôi tháo chiếc khăn quàng cổ màu vàng óng của cậu ra. Tôi thấm nước lau hai bên thái dương rồi cho cậu uống nước. Lúc này tôi không dám hỏi cậu điều gì. Cậu nhìn tôi thật lâu rồi choàng tay ôm lấy cổ tôi. Tôi nghe tiếng tim cậu đập, như tiếng đập trái tim của một con chim đang giãy chết dưới họng súng trường. Cậu nói:
- Cháu rất mừng khi chú đã tìm thấy thứ còn thiếu cho cái máy. Chú có thể bay về nhà được rồi…
- Làm sao cháu biết?
Tôi chỉ vừa mới định đến thông báo cho cậu biết là, sau mọi nỗ lực, tôi đã hoàn tất việc sửa chữa cái máy.
Cậu không trả lời câu hỏi của tôi mà nói tiếp:
- Cháu cũng vậy, bữa nay cháu sẽ quay về…
Rồi trầm ngâm:
- Xa hơn nhiều lắm… Khó hơn nhiều lắm…
Tôi có cảm giác rằng vừa xảy ra chuyện gì đó rất khác thường. Tôi xiết chặt cậu vào lòng như ôm một đứa con bé bỏng, nhưng vẫn thấy như là cậu đang trượt dài xuống một vực sâu mà tôi không tài nào níu kéo được…
Ánh mắt cậu nhìn nghiêm nghị, lạc đâu vào một chốn xa xăm:
- Cháu có con cừu của chú. Và cháu có cái thùng cho con cừu. Và cháu có cái rọ mõm…
Rồi cậu cười đầy vẻ ưu tư.
Tôi yên lặng chờ đợi. Tôi cảm thấy người cậu ấm dần:
- Chàng trai trẻ ơi, cháu đã sợ…
Cậu đã sợ, dĩ nhiên rồi! Nhưng cậu cười hiền lành:
- Tối nay cháu sẽ còn sợ hơn…
Tôi lại nghe buốt lạnh sống lưng với một cảm giác không lối thoát. Và tôi hiểu rằng mình không thể chấp nhận ý nghĩ rằng sẽ không bao giờ nghe được tiếng cười ấy nữa. Với tôi nó như một mạch nước giữa sa mạc.
- Chàng trai trẻ à, chú còn muốn nghe cháu cười nữa…
Nhưng cậu nói:
- Đêm nay nữa là một năm. Ngôi sao của cháu sẽ ở ngay phía trên chỗ cháu đã rớt xuống năm ngoái…
- Chàng trai trẻ ơi, chuyện con rắn, chuyện điểm hẹn hay chuyện ngôi sao đó chắc chỉ là một giấc mơ không lành thôi có phải không?…
Nhưng cậu không trả lời câu hỏi của tôi. Cậu nói:
- Điều gì quan trọng thì không nhìn thấy được…
- Dĩ nhiên rồi…
- Giống như là với bông hoa. Nếu chú yêu thương một bông hoa trên một ngôi sao nào đó, chú sẽ thấy êm đềm khi ngắm sao ban đêm. Cả bầu trời sao sẽ nở hoa.
- Dĩ nhiên rồi…
- Giống như là thứ nước đó. Thứ nước chú cho cháu uống giống như tiếng nhạc, cất lên từ chiếc ròng rọc và sợi dây thừng… Chú nhớ không… Nó ngon tuyệt…
- Dĩ nhiên rồi…
- Chú sẽ ngắm sao ban đêm. Chỗ cháu quá nhỏ nên cháu không thể chỉ cho chú thấy nó ở đâu. Như vậy thì tốt hơn. Ngôi sao của cháu đối với chú sẽ là một ngôi trong cả chòm sao. Cho nên chú sẽ thích ngắm chúng, tất cả các ngôi sao đó… Tất cả chúng sẽ là bạn của chú. Rồi cháu sẽ tặng chú một món quà…
Cậu tiếp tục cười.
- A! Chàng trai ơi chàng trai, chú thích nghe tiếng cười này lắm!
- Đó chính là món quà của cháu… Sẽ giống như thứ nước đó…
- Ý cháu là gì?
- Mỗi người đều có những ngôi sao không ai giống ai. Với người hay đi xa, chúng là sao dẫn đường. Với người khác, chúng chẳng là gì hơn những đốm sáng. Với những ai thông thái, chúng là các vấn đề. Với vị thương nhân, chúng là một kho báu. Nhưng tất cả các ngôi sao đó đều câm lặng. Riêng chú, chú sẽ có các vì sao không ai có được…
- Ý cháu là gì?
- Khi chú nhìn lên bầu trời, giữa đêm khuya, vì có cháu sống trên một ngôi sao nào đó, vì có cháu cười trên một ngôi sao nào đó, cho nên với chú tất cả các ngôi sao đều cười. Riêng chú, chú sẽ có các ngôi sao biết cười.
Cậu lại cười.
- Và khi chú đã nguôi ngoai (ai mà chẳng nguôi ngoai), chú sẽ thấy hài lòng vì đã biết cháu. Chú sẽ luôn là bạn của cháu. Chú sẽ thích cười với cháu. Thỉnh thoảng chú lại mở cửa sổ và cứ thế, như một niềm vui. Rồi bạn bè của chú sẽ rất ngạc nhiên khi thấy chú cứ nhìn lên trời mà cười. Thế là chú sẽ nói với họ: “Đúng vậy, các ngôi sao, chúng luôn làm tôi cười.” Và họ sẽ nghĩ rằng chú khùng điên. Như thế cháu đã chơi một vố đau với chú…
Cậu vẫn cười.
- Sẽ giống như là, thay vì các ngôi sao, cháu đã tặng chú cả lô lục lạc biết cười…
Cậu vẫn cứ cười. Rồi cậu trở lại nghiêm túc:
- Khuya nay… chú biết đó… chú đừng tới…
- Chú sẽ không bỏ cháu đâu.
- Cháu sẽ có vẻ đau đớn… Cháu sẽ có vẻ như sắp chết đi. Là như vậy đó. Chú đừng tới chứng kiến cảnh đó, không cần phải mất công…
- Chú sẽ không bỏ cháu đâu.
Nhưng cậu trở nên lo lắng.
- Cháu nói với chú như vậy… Là bởi vì còn con rắn nữa. Không được để nó cắn chú… Bọn rắn rất hung dữ. Chúng có thể cắn người khác như chơi…
- Chú sẽ không bỏ cháu đâu.
Rồi như có gì đó làm cậu yên tâm hơn:
- Mà thật ra nó cũng chẳng còn nọc cho phát cắn thứ hai…
Khuya hôm đó, tôi không biết cậu lên đường lúc nào. Cậu đã lẻn đi không một tiếng động. Khi tôi đuổi kịp được cậu, cậu đang bước nhanh những bước rất dứt khoát. Trông thấy tôi cậu chỉ nói:
- A! Chú đây rồi…
Và cậu ôm chầm lấy tôi. Nhưng rồi cậu tỏ ra rất băn khoăn:
- Chú nhầm rồi. Chú sẽ đau lòng lắm. Cháu sẽ có vẻ như đã chết mà sự thực thì không phải như thế…
Tôi chỉ biết im lặng.
- Chú biết đó. Xa quá. Cháu không thể mang theo thân thể này. Như vậy nặng lắm.
Tôi chỉ biết im lặng.
- Nhưng sẽ giống như một lớp vỏ già cỗi bị vứt bỏ thôi. Lớp vỏ già cỗi thì không có gì đáng buồn…
Tôi chỉ biết im lặng.
Cậu hơi do dự. Nhưng cậu vẫn cố gắng trấn tĩnh:
- Rồi sẽ tốt thôi, chú biết đó. Cháu cũng vậy, cháu sẽ ngắm sao. Tất cả các ngôi sao sẽ là những giếng nước với chiếc ròng rọc rỉ sét. Tất cả các ngôi sao sẽ rót nước cho cháu uống…
Tôi chỉ biết im lặng.
- Như vậy sẽ thật là vui! Chú sẽ có năm trăm triệu cái lục lạc, cháu sẽ có năm trăm triệu mạch nước…
Rồi cậu cũng im lặng, bởi vì cậu đã khóc…
- Đây rồi. Để cháu tự đi được rồi.
Nhưng cậu ngồi xuống vì hơi sợ. Cậu nói tiếp:
- Chú biết không… Bông hoa của cháu… Cháu có trách nhiệm với nó. Mà nó thì yếu đuối biết chừng nào! Nó lại ngây thơ đến vậy. Nó có bốn cái gai chẳng hù doạ được ai để tự bảo vệ mình trước thế giới…
Tôi cũng ngồi xuống vì không còn đứng nổi nữa. Cậu nói:
- Đây rồi… Vậy là xong…
Cậu thoáng chút ngần ngừ, rồi sau đó đứng dậy. Cậu bước tới. Tôi không thể cử động chút gì.
Chỉ có một tia sáng màu vàng ở gần nơi gót chân cậu. Cậu đứng bất động trong chốc lát. Cậu không kêu thét. Cậu từ từ ngã xuống như một thân cây ngã. Không có ngay cả một tiếng động, bởi bên dưới là nền cát.