Nếu ai đó yêu thương một bông hoa chỉ có duy nhất giữa triệu triệu những vì sao, chỉ cần ngước mắt ngắm nhìn nó cũng đã đủ cảm thấy hạnh phúc rồi. Anh ta sẽ tự bảo: “Bông hoa của mình đang ở đâu đó trên kia…” Nhưng, nếu con cừu ăn mất bông hoa, cũng có nghĩa là với anh ta, cả bầu trời sao bỗng nhiên vụt tắt.
Trang chủ > Từ khoá > Hoàng tử bé > bầu trời sao
bầu trời sao
Bài viết
-
Hoàng tử bé (VII)
29, tháng sáu 2008, của Nguyễn Tấn Đại -
Hoàng tử bé (XXVI)
29, tháng mười 2011, của Nguyễn Tấn ĐạiTôi đưa mắt nhìn xuống phía chân tường và giật nảy mình. Nó ở đó, mình vươn thẳng về phía hoàng tử bé, một con rắn vàng loại có thể xử bạn trong vòng ba mươi giây. Vừa cho tay vào túi lục tìm khẩu súng ngắn tôi vừa sải từng bước dài, nhưng nghe thấy tiếng động, con rắn liền nhẹ nhàng trườn đi trong cát, như một vệt nước chết và, không quá vội vã, len lỏi giữa các hòn đá với một tiếng động như kim loại vang nhẹ.
-
Hoàng tử bé (XXVII)
29, tháng mười 2011, của Nguyễn Tấn ĐạiTôi biết chắc rằng cậu đã trở về hành tinh của mình, bởi vì, bình minh hôm sau tôi đã không còn thấy thân thể của cậu. Một thân thể chẳng nặng nề gì mấy… Và ban đêm tôi thích lắng nghe sao. Giống như là năm trăm triệu cái lục lạc…
Nhưng còn có một điều bất thường xảy ra. Cái rọ mõm tôi vẽ cho hoàng tử bé, tôi đã quên cho nó một cái vòng da. Cậu sẽ không thể nào buộc nó vào mõm con cừu được. Nên tôi tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra trên hành tinh của cậu? Có thể là con cừu đã ăn mất bông hoa…”