Khi so sánh hai ấn bản phát hành tại Hoa Kì năm 1943 và ấn bản sau đó tại Pháp năm 1945, chúng tôi đã nhận thấy nhiều điểm khác biệt tế nhị trong cách tái hiện các bức vẽ của Saint-Exupéry. Một sự khác biệt khó có thể giải thích được chỉ với nguyên nhân liều lượng mực in hay kĩ thuật ấn loát. Nhà thiên văn nhìn cái gì qua chiếc ống nhòm của mình? Một ngôi sao, thật không may lại biến mất trong ấn bản tại Pháp. [...] Ngoài ra, số lần mặt trời lặn đã thay đổi kể từ các lần tái bản những năm 1950.
Trang chủ > Từ khoá > Hoàng tử bé > hoàng tử bé
hoàng tử bé
Bài viết
-
Lời tựa ấn bản “Le Petit Prince” năm 1999 của NXB Gallimard
12, tháng ba 2022, của Nguyễn Tấn Đại -
Hoàng tử bé: Lời giới thiệu
17, tháng năm 2008, của Nguyễn Tấn ĐạiNhìn chung, tất cả các bản dịch có thể đều lột tả được nội dung chủ yếu của truyện, tuỳ mỗi phong cách viết của dịch giả. Song, lời văn của bản gốc tiếng Pháp thật ra rất đơn giản, trong sáng, hơi có vẻ mơ mộng và ngây thơ của một cậu bé đang lớn, đang đi tìm bạn, đang khám phá cái ý nghĩa quan trọng và cốt lõi nhất của cuộc sống con người.
-
Hoàng tử bé (XVIII)
3, tháng chín 2011, của Nguyễn Tấn ĐạiVốn có lần thấy được một đoàn lữ hành đi ngang qua, bông hoa nói:
- Con người hả? Tôi nghĩ là họ có sáu bảy người gì đó. Tôi thấy họ cách đây nhiều năm rồi. Nhưng chẳng ai biết có thể tìm thấy họ ở đâu. Gió đưa họ đi. Họ không có rễ, thật là bất tiện cho họ.
-
Hoàng tử bé (XXI)
2, tháng mười 2011, của Nguyễn Tấn Đại- Tốt nhất là nên quay lại vào cùng giờ giấc, - con cáo nói. - Chẳng hạn, nếu bạn đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ mình đã bắt đầu thấy hạnh phúc. Thời giờ càng trôi qua mình lại càng hạnh phúc hơn. Cho tới bốn giờ, mình sẽ trở nên bồn chồn và lo lắng: mình sẽ khám phá ra cái giá của hạnh phúc! Nhưng nếu bạn đến bất kì lúc nào, mình sẽ không biết giờ giấc để sửa soạn trái tim… Cần phải có lề lối.
-
Hoàng tử bé (XXVII)
29, tháng mười 2011, của Nguyễn Tấn ĐạiTôi biết chắc rằng cậu đã trở về hành tinh của mình, bởi vì, bình minh hôm sau tôi đã không còn thấy thân thể của cậu. Một thân thể chẳng nặng nề gì mấy… Và ban đêm tôi thích lắng nghe sao. Giống như là năm trăm triệu cái lục lạc…
Nhưng còn có một điều bất thường xảy ra. Cái rọ mõm tôi vẽ cho hoàng tử bé, tôi đã quên cho nó một cái vòng da. Cậu sẽ không thể nào buộc nó vào mõm con cừu được. Nên tôi tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra trên hành tinh của cậu? Có thể là con cừu đã ăn mất bông hoa…”
-
Hoàng tử bé (XIII)
11, tháng năm 2010, của Nguyễn Tấn ĐạiKhi chú em tìm thấy một viên kim cương không của ai cả, nó là của chú em. Khi chú em tìm thấy một hòn đảo không của ai cả, nó là của chú em. Khi chú em có một ý tưởng mới mẻ, chú em đi đăng kí bằng sáng chế: nó là của chú em. Và ta thì sở hữu các ngôi sao, vì trước ta chưa hề có ai định làm chuyện đó.
-
Hoàng tử bé (XXII)
2, tháng mười 2011, của Nguyễn Tấn ĐạiBỗng một chuyến tàu tốc hành sáng rực, gầm vang như tiếng sấm, làm rung chuyển cả căn phòng bẻ ghi.
- Họ vội vã quá, - hoàng tử bé nói. - Họ đi tìm gì vậy?
- Chính người lái tàu cũng không biết họ đi tìm gì, - người bẻ ghi đáp.
-
Hoàng tử bé (XVII)
22, tháng tám 2011, của Nguyễn Tấn Đại- Tôi có thể đưa bạn đi xa hơn cả tàu thuyền, - con rắn nói.
Rồi nó cuộn mình quanh gót chân hoàng tử bé, như một chiếc vòng vàng:
- Tôi mà chạm vào ai, người đó sẽ được tiễn đưa về lòng đất nơi họ đã sinh ra, - nó nói tiếp. - Nhưng bạn trong trắng lắm và lại từ một ngôi sao trời hiện xuống…
-
Hoàng tử bé (III)
3, tháng sáu 2008, của Nguyễn Tấn ĐạiNgay lập tức tôi lờ mờ hiểu ra sự xuất hiện bí hiểm của cậu bé, bèn hỏi:
- Vậy cháu từ hành tinh khác tới hả?
Nhưng cậu bé không trả lời tôi. Cậu vẫn không rời mắt khỏi chiếc máy bay và khẽ lắc đầu:
- Cũng phải thôi, cưỡi nó thì chú đâu thể từ rất xa mà tới được…
Rồi cậu lại đắm mình trong sự mơ màng lặng im. Một lúc sau, lấy con cừu tôi vẽ ra khỏi túi, cậu trầm ngâm ngắm nghía con vật thân yêu của mình. -
Hoàng tử bé (II)
3, tháng sáu 2008, của Nguyễn Tấn ĐạiTôi tròn mắt sững sờ nhìn cậu bé mới xuất hiện. Đừng quên rằng tôi đang ở giữa chốn hoang vu quạnh quẽ không một bóng người. Thế mà anh bạn nhỏ của tôi chẳng có vẻ gì là lạc đường hay mệt mỏi, không lả người vì đói khát, cũng chẳng hề tỏ ra sợ sệt. Trông cậu không giống một em bé đi lạc giữa sa mạc hoang vu quạnh quẽ không một bóng người.