Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (XXII)

Hoàng tử bé (XXII)

Chủ nhật 02/10/2011, của Nguyễn Tấn Đại

- Chào bác, - hoàng tử bé nói.

- Chào cháu, - người bẻ ghi [1] nói.

- Bác làm gì ở đây? - Hoàng tử bé hỏi.

- Bác phân chia hành khách, mỗi lô cả ngàn người, - người bẻ ghi trả lời. - Bác đẩy các chuyến tàu chở họ đi, lúc thì qua bên phải, lúc thì về bên trái.

Bỗng một chuyến tàu tốc hành sáng rực, gầm vang như tiếng sấm, làm rung chuyển cả căn phòng bẻ ghi.

- Họ vội vã quá, - hoàng tử bé nói. - Họ đi tìm gì vậy?

- Chính người lái tàu cũng không biết họ đi tìm gì, - người bẻ ghi đáp.

Và ầm ầm, theo hướng ngược lại, một chuyến tàu tốc hành sáng rực thứ hai.

- Họ trở lại rồi á? - Hoàng tử bé hỏi…

- Không phải những người lúc nãy, - người bẻ ghi trả lời. - Đó là một cuộc trao đổi.

- Họ không hài lòng tại nơi họ đã ở sao?

- Người ta chẳng bao giờ hài lòng tại nơi họ ở.

Rồi lại tiếng sấm gầm vang của đoàn tàu tốc hành sáng rực thứ ba.

- Họ đuổi theo những người lúc đầu à? - Hoàng tử bé hỏi.

- Họ chả đuổi theo cái gì hết, - người bẻ ghi trả lời. - Họ ngủ khò ở trong ấy, hoặc là họ ngáp dài. Chỉ có bọn trẻ con ngồi dí mũi lên cửa kính.

- Chỉ có trẻ con biết được chúng tìm cái gì, - hoàng tử bé nói. - Chúng chơi cả ngày với con búp bê cũ kĩ, và nó trở nên rất quan trọng, lỡ mà người ta lấy đi, chúng sẽ khóc…

- Chúng thật là may mắn, - người bẻ ghi nói.


[1Người bẻ ghi: người điều khiển thanh ray để chuyển hướng xe lửa ở những đoạn giao nhau (ND).

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)