Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé > Hoàng tử bé (IX)

Hoàng tử bé (IX)

Thứ năm 24/07/2008, của Nguyễn Tấn Đại

Tôi nghĩ rằng, để trốn chạy, cậu đã bám theo một đàn chim di trú. Buổi sáng hôm khởi hành, cậu đã dọn dẹp lại hành tinh thật gọn gàng. Cậu cẩn thận nạo muội khói trong lòng những ngọn núi lửa đang phun. Cậu có hai ngọn núi lửa đang phun. Chúng rất tiện dùng để hâm nóng thức ăn sáng. Cậu còn có một ngọn núi lửa đã tắt. Nhưng, cậu thường nói: “Ai mà biết được!” Do đó cậu nạo muội khói luôn cả ngọn núi lửa đã tắt. Nhưng, cậu thường nói: “Ai mà biết được!” Do đó cậu nạo muội khói luôn cả ngọn núi lửa này. Khi được nạo muội khói sạch sẽ, núi lửa sẽ cháy nhẹ nhàng và đều đặn, không phun trào. Dịch phun trào núi lửa thường rừng rực như lửa cháy trong lò sưởi. Dĩ nhiên là trên Trái Đất, chúng ta quá nhỏ bé để có thể nạo muội khói núi lửa. Chính vì vậy mà chúng gây ra cho ta khối chuyện phiền toái.

Cậu cẩn thận nạo muội khói trong lòng những ngọn núi lửa...

Hoàng tử bé còn nhổ cả những mầm bao báp mới mọc, trong lòng đầy suy tư. Cậu nghĩ chắc là sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Nhưng tất cả những việc quen thuộc sáng hôm ấy dường như đều rất nhẹ nhàng. Rồi đến khi tưới nước lần cuối cho bông hoa, chuẩn bị đặt lồng kính cho nó, cậu bắt đầu thấy muốn khóc.

- Vĩnh biệt, - cậu nói với bông hoa.

Nhưng bông hoa không trả lời cậu.

- Vĩnh biệt, - cậu lặp lại.

Bông hoa ho một tiếng. Nhưng không phải do nó bị cảm.

- Tôi thật là ngu ngốc, - cuối cùng nó lên tiếng. - Tôi xin lỗi bạn. Hãy cố mà sống cho hạnh phúc.

Cậu ngạc nhiên vì không nghe một lời buộc tội nào. Cậu đứng bối rối, chiếc lồng kính trên tay. Cậu không hiểu được sự yên lặng dịu dàng đó.

- Nhưng thật ra, tôi thích bạn, - bông hoa nói tiếp. - Bạn đã không biết được vậy, vì những lỗi lầm của tôi. Điều đó chẳng có gì quan trọng. Nhưng mà bạn cũng ngu ngốc giống hệt tôi. Hãy cố mà sống cho hạnh phúc... Cất chiếc lồng kính đi. Tôi không cần nó nữa.

- Nhưng gió…

- Tôi không tệ đến vậy đâu... Gió mát ban đêm sẽ làm tôi dễ chịu. Tôi là một bông hoa mà.

- Còn bọn thú vật…

- Tôi cần phải chịu mang trên mình vài ba con sâu nếu muốn làm bạn với bươm bướm. Trông chắc là đẹp lắm. Nếu không thì còn ai đến thăm tôi nữa? Bạn thì sẽ đi xa mất rồi. Còn bọn thú vật to xác kia, tôi chả sợ tí nào. Tôi còn có móng vuốt.

Nói rồi bông hoa giương bốn chiếc gai của mình lên. Sau đó nó nói thêm:

- Đừng có đứng ngây ra đó, khó coi lắm. Bạn đã quyết định ra đi. Hãy đi đi.

Bởi vì bông hoa không muốn cậu trông thấy nó khóc. Đúng là một bông hoa đầy lòng kiêu hãnh…

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)