Toàn bộ cuộc hành trình của cậu được tác giả kể lại với một tình cảm yêu mến chứa chan, như một mối nhân duyên gắn bó kì lạ với kí ức tuổi thơ thuở lên sáu, của một cậu bé lớn lên trong cô độc vì xung quanh không có một ai hiểu được mình. Cũng giống như cậu hoàng tử bé sống một mình trên tiểu hành tinh B612 bé nhỏ, cùng với ba ngọn núi lửa, trong đó một ngọn đã tắt, và một bông hoa hồng đỏm dáng. Được cậu coi sóc chăm bẵm hết mực, nhưng bông hoa vẫn thường xuyên tỏ ra cáu bẳn, khó chịu. Không hiểu duyên cớ vì đâu, cậu rất đỗi hoang mang, buồn rầu, và quyết định du hành sang các hành tinh khác để tìm kiếm một người bạn.
Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Đọc và nghĩ
Đọc và nghĩ
Đôi chút ngẫm nghĩ về những gì đọc được.
-
Hoàng tử bé: Cuộc du hành yêu thương vô tận
13/04/2021, của Nguyễn Tấn Đại -
Tản mạn với bạn và thơ
20/10/2020, của Nguyễn Tấn ĐạiThơ – để đi khám phá những gì còn ẩn trong tiềm thức. Thơ – để tự khám phá tình cảm, tình yêu của chính mình. Thơ – để bầu bạn, để tâm sự, để nói ra những điều khó nói, để vui, để buồn, để nhớ, để quên, để… tất cả. Để rồi một hôm trong cuộc sống chật vật trăm chiều, ta chợt cuống quít tìm về một thời xa vắng, một thời gió và nắng rủ hồn ta lang thang phiêu bạt khắp bốn phương trời…
-
Người Dran nay đọc “Chuyện xứ Dran xưa”
02/10/2020, của Nguyễn Tấn ĐạiHình ảnh hai người thầy giáo trẻ nhẩn nha uống cà phê đợi tàu, rồi lững thững đến đứng ở một góc sân ga, quan sát khung cảnh bỗng chốc huyên náo nồng nhiệt rồi cũng bỗng chốc rơi ngược vào thinh lặng, thật là đầy cảm xúc. Cũng đoạn phim tương tự như thế, nhưng vào chiều ba mươi Tết thì các nhân vật vắng đi, chỉ còn một thầy giáo đơn độc trầm ngâm trước một đoàn tàu thưa khách, lặng mình trước một cảnh đoàn viên đầy yêu thương, rồi ưu tư rảo bước trên lối về xẩm tối thấp thoáng ánh đèn thoang thoảng hương trầm ngày cuối năm.
-
“Hoàng Hạc lâu” và chuyện tôi học văn
08/06/2017, của Nguyễn Tấn ĐạiTrong các bài thơ nghe lóm đó, đoạn thơ kết bài “Tràng giang” cứ gieo vào trong tôi một cái gì đó buồn buồn, khắc khoải. Giữa trời nước mênh mông, con người quả là nhỏ bé; nhưng tại sao lại “Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà”?
-
Mảnh vá trên vai, vết bỏng trong lòng
02/01/2013, của Nguyễn Tấn ĐạiCô hay cho chúng tôi những bài thơ nằm ngoài cả sách giáo khoa, những bài thơ đăng đây đó trên báo chí mà tìm được sự đồng cảm từ nơi miền cao nguyên xa hút... Bài “Mảnh vá trên vai” của Tô Đông Hải đã được cô cẩn thận chép tay rồi đọc cho cả lớp nghe, trong một lần như thế.