Trang chủ > Tản mạn > Bốn mùa mưa nắng > Thượng thọ
Thượng thọ
Thứ hai 13/02/2012, của
(Bài này viết trên blog cũ, nay đăng lại ở đây thì Cô đã đi xa lâu rồi)
(Nguồn ảnh: petruskylhp.org)
Ngày 13/10/2007, lễ mừng thượng thọ nữ Giáo sư Mai Trần Ngọc Tiếng 90 tuổi. Đơn sơ, giản dị, ấm cúng. Cũng tại giảng đường nơi tổ chức lễ, năm mươi lăm năm trước Cô đã mang theo hành trang tích luỹ từ nước ngoài trở về, bắt đầu đứng lớp truyền thụ lại những điều hay trong khoa học, trong cuộc sống...
Năm mươi lăm năm qua đi cùng với bao biến cố thăng trầm của lịch sử, bao sự đổi thay kể cả bi đát lẫn diệu kì của đất nước, Cô vẫn bình thản làm những công việc tự thấy cần phải làm, với phương châm
kiên trì theo đuổi một hướng đi trong khảo cứu, chung thủy, thành thật, khiêm tốn và lúc nào cũng vững tin rằng lẽ phải bao giờ cũng thắng.
Năm mươi lăm năm qua đi, ở tuổi thượng thọ, Cô vẫn minh mẫn, sáng suốt, đi lại vẫn khoan thai và bình thản như Cô thuở nào. Năm mươi lăm năm thế hệ học trò qua tay Cô, với sự khắt khe, đòi hỏi cao, nhưng đầy tình yêu thương như một người mẹ dịu hiền. Năm mươi lăm năm cần mẫn, như một người làm vườn chăm bón từng mầm cây non nớt, uốn nắn từng cành mọc cong, cho vươn lên, vươn cao, về phía bầu trời xanh và vầng sáng mặt trời...
Năm mươi lăm năm. Học trò của Cô giờ đã là những giáo sư, tiến sĩ, những thầy cô giáo, những nhà nghiên cứu, những doanh nhân,... người đã về hưu, người đang thành đạt vững vàng, người còn sức trẻ tuổi xuân đang phơi phới. Tất cả đều quây quần về lại bên Cô. Người đang ở xa nửa vòng trái đất cũng gửi về Cô những lời tri ân sâu sắc. Những gương mặt năm mươi lăm thế hệ cùng ngồi trên những băng ghế giảng đường của năm mươi lăm năm trước, bồi hồi trong niềm hạnh phúc của Cô. Và lời tâm sự của Cô vẫn chỉ đơn giản như Cô đã sống và đã làm:
Sống hạnh phúc là sống có ích, và thỉnh thoảng, phải biết hi sinh vì người khác.
NTĐ