Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Tản mạn > Bốn mùa mưa nắng > Đà Lạt

Đà Lạt

Thứ ba 13/05/2008, của Nguyễn Tấn Đại

Hụt chuyến xe buýt. Nửa tiếng đồng hồ chờ chuyến tới hoá ra là dịp hay. Giữa chừng mấy ngàn tiếng chạy vác cờ lông công, chợt bấm nút dừng một cái, rớt ra nửa tiếng làm kẻ lang thang trên những con đường dốc núi mưa bay. Cái điệu mưa lất phất nhè nhẹ, ướt không ướt mà khô chẳng khô. Buổi sáng như còn ngái ngủ trùm mền hé ra tí ánh sáng xam xám mây mù. Chín rưỡi sáng Đà Lạt không ồn ào ầm ầm chen chúc mà vẫn thong thả như mới thức dậy đủng đỉnh hớp ngụm cà phê đắng tỉnh người. Chín rưỡi sáng Đà Lạt phớt vài giọt mưa qua tóc qua áo thả bước trên vỉa hè sạch rộng, ngó anh xe ôm ngồi tựa gốc cây lững lờ chờ khách.

Vỉa hè, công sở, cây xanh, hoa và gió. Một công thức đẹp cho “mặt tiền” những con đường lớn. Quán Café de la Poste vươn ra đầu mũi tàu giữa hai con đường, ghế bàn còn gác nghiêng chừng như còn chưa muốn bắt đầu một ngày mới. Những trạm xe buýt lác đác người chờ. Một khoảng không gian chợt thụt lùi vào trong, nhường chỗ cho vài bờ cỏ mịn vài hàng cây ghế đá làm thành một công viên nho nhỏ. Phố khách sạn mini vỉa hè chia đôi, trong vạch khách để xe máy, ngoài vạch cấm lấn phần người đi bộ. Cái chuyện đơn giản là thế mà không mấy khi các thành phố lớn chịu để tâm đến người đi bộ mà giải quyết. Dường như ở những nơi đó thời đại quay càng nhanh con người càng không còn được khuyến khích đi bộ. Bước ra khỏi nhà năm phút cũng ùn ùn xe máy, vèo vèo luồn lách. Còn ở cái xứ lạnh lẽo này, không đi bộ lấy ai nghiêng đầu mỉm cười với những bờ hoa dại, nghểnh mũi hít căng hơi mát từ những tàng cây rì rào gió bên đường...

Những chiếc xe buýt xuất hiện trên đường phố Đà Lạt như những con thoi quay nhanh hơn cuộc sống vốn chậm rãi. Nhưng rồi cũng cứ đến, dừng và đi đủng đa đủng đỉnh. Một anh cán bộ bình thản ôm cặp che mưa cho con bên trạm chờ. Một cô gái trẻ váy áo xinh xắn cũng từ từ đến cạnh. Những giọt mưa phơn phớt giữa lưng chừng trời cũng muốn thử lòng tĩnh tại của người về từ xứ lạ. Một chuyến. Hai chuyến. Ba chuyến... Cốt người Đà Lạt thanh lịch, đã phôi phai dần với ầm ào xe máy, nay chợt được gợi lại với những chiếc xe buýt của đời sống văn minh. Nhắm mắt tưởng tượng một ngày không còn các cô gái vừa lái xe vừa khép nép tay chân phòng ngừa những cơn gió lạ nổi hứng bất chợt, không còn những dòng xe hai bánh ngược xuôi đan xen chen lấn. Và một câu hỏi quen thuộc bỗng hiện về: bao giờ cho đến tháng mười?...

TP. HCM, ngày 29/08/2007

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)