Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Tản mạn > Bốn mùa mưa nắng > Câu chuyện Noel

Câu chuyện Noel

Thứ ba 01/01/2013, của Nguyễn Tấn Đại

Tối Noel, trước khi đi ngủ, thấy con gái lui cui gắn gì đó trên cửa tủ lạnh mà ba không để ý. Sáng ra, được nghỉ lễ ở nhà một mình mới phát hiện ra một bức thư gửi... ông già Noel. Một tờ giấy nhỏ viết bằng bút chì, chặn lại bằng những cục nam châm mẹ dùng để treo hình ảnh lên bảng khi dạy học. Thư viết:

Kính gửi: ông già noel. Hoà, 1^{2}, kết đoàn.

ông noel ơi, năm nay con muốn noel năm nay ông tặng con một đôi ủng bằng nhựa.

Bên dưới vẽ hình một bé gái có hai bím tóc, một người đàn ông có râu và đội mũ có chùm tua dài, cùng một cái túi với mũi tên chỉ vào ghi “quà”.

Bức thư gửi muộn này có lẽ đã làm xúc động “ông già Noel”, đến nỗi “ông”phải chạy một vòng để tìm cho được món quà con gái yêu cầu, bỏ vào chiếc túi đỏ quen thuộc bọn trẻ thường thấy mỗi mùa Noel. Kèm theo một bức thư rất trang trọng...

Père Noël
Boîte postale du Pôle Nord

À l’attention de :
Tâm Hoà
L’École Kêt Doàn, Classe 1^{2}

Ma chère bé Thỏ,

J’ai bien entendu tes vœux malgré ta lettre tardive hier soir. Comme t’as bien fait de m’écrire, je te fais un cadeaux spécial. Mais à condition que tu :

- te réveilles tôt tous les matins sauf les week-ends et jours fériés ;

- manges rapidement tous les repas ;

- boives vite du lait tous les soirs avant d’aller te coucher ;

- pratiques régulièrement le piano au moins une demie heure chaque jour ;

- apprennes bien le français afin de m’écrire en cette langue l’année prochaine.

Si tu ne veilles pas à respecter ces consignes, je verrai si tu mériteras ou non de nouveaux cadeaux l’année prochaine.

En t’envoyant des bisous de ma part ainsi que de la part de mes rennes et des bonnhommes de neige, depuis le Pôle Nord.

Le Père Noël

Chiều đón con đi học về, hai cha con rủ rỉ tâm sự...

Cha: Tại sao con nói không tin ông già Noel là có thật mà lại viết thư cho ông?

Con: Nhưng tại sao bạn Trúc Quân lại được ông già Noel tặng cho chiếc nhẫn?

Cha: Vậy là bây giờ con tin ông già Noel có thật?

Con: Dạ, nhưng mà con chưa tin lắm. Nên con cứ viết thư cho ông già Noel coi thử sáng ra có nhận được quà hay không rồi mới biết.

Cha: Con xin ông già Noel cái gì?

Con: Dạ, con xin một đôi ủng bằng nhựa.

Cha: Con xin đôi ủng để làm gì?

Con: Dạ, để mai mốt về quê con sẽ mang ra vườn?

Cha: Con ra vườn để làm gì?

Con: Dạ, thì khi cần làm gì đó ngoài vườn thì con ra.

Cha: Nhưng ba nhớ là con thích làm công chúa mà.

Con: Dạ con thích làm nông dân. Vì con được học rồi...

Tiếp theo là một bài dài về những bước ngâm lúa, làm đất, gieo hạt, nẩy mạ non, làm đòng, trổ bông, dựng bù nhìn đuổi chim, v.v. ta học được ở KizCiti.

Về gần đến nhà...

Con: Con nghĩ là ba mẹ sẽ không đóng giả làm ông già Noel được đâu.

Cha: Tại sao?

Con: Dạ, tại vì ba mẹ đâu có tiền để mua ủng đâu. Mà cũng đâu có chỗ nào bán ủng mà mua.

Cha: Nhưng mà nếu con cần, con xin ba mẹ thì lúc nào có tiền ba mẹ sẽ mua cho con.

Con: Ý con nói là ba mẹ không có hoá trang thành ông già Noel đó. Khi nào mà ông già Noel tặng con món quà thì con mới tin là ông có thật. Và con sẽ viết thư cảm ơn ông.

Bước vào nhà... Phát hiện ra món quà... Con gái mừng rỡ khôn xiết, vội chạy vào bàn viết ngay bức thư cảm ơn ông già Noel. Và hớn hở nói: “Ba ơi! Vậy là ông già Noel có thật.” Còn “ông già Noel” thì mỉm cười trong bụng, bấm nút... gửi hình lên Facebook.

Sài Gòn, 25/12/2012

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)