Trang chủ > Tản mạn > Bốn mùa mưa nắng > Con và cổ tích
Con và cổ tích
Thứ hai 13/02/2012, của
Chiều cuối tuần. Cha chở con đi dạo phố. Con gái hai tuổi trịnh trọng nhấn nút đề-ma-rê nổ máy cho cha rồi sung sướng nắm hai trục gương xe như là người cầm lái. “Mình chi châu ó?” - con ngoảnh lên nhìn cha hỏi. Rồi ngón tay khum khum chỉ lên trời, con gật gù “Chi nhắm ông chao ả?” Cha cười trừ “Ừ, mình đi ngắm ông sao.” Qua phố qua phường, đông đúc người xe. Cha chầm chậm lái, con tung tăng bàn tay múa hát. “Hát bài gì đây ta? Bài ông sao nghen!” “Một ông chao chéng, ai ông cháng chao [...] chố anh nhào chếm chược [...] ết [...] một ông chao chéng [...] muồi ông cháng chao...” “Hay quá! Bài gì nữa đây? Bài ông trăng hát làm sao ta?” “Nhìn nhăm dồi nhỉ [...] dốc chây cha, Chuội ơi em ỏi, chăng nhon ay già...”
Phố lên đèn. Hàng cây bên công viên đứng lặng. Quán cà phê lùi sâu vào trong, dọc vỉa hè giăng một dãy lồng đèn xanh đỏ tím vàng. Cha cúi xuống hỏi con “Lồng đèn đâu ta?” Con nhìn lên chỉ giàn lồng đèn, reo “Dồng chèn kìa!” Cha cười “Ừ! Lồng đèn lung linh.” Con gật gật đầu nhắc lại “Dồng chèn dung dinh...”
Con đường chạy thẳng ra bên hông nhà thờ Đức Bà. Bức tường gạch hiện ra sừng sững trong bóng tối. Con reo lên mừng rỡ “Dâu chài kìa...” Cha hơi ngạc nhiên, rồi vỡ lẽ “Ừ, toà lâu đài.” Con làm sao phân biệt được một toà nhà thờ với một toà nhà nào khác? Chỉ có trong cổ tích, những toà lâu đài cao to sừng sững. Vòng một vòng nhà thờ, nhà bưu điện, con cứ lẩm nhẩm hỏi “Dâu chài của ai? Của Dọ Dem ả?” “Ừ, lâu đài có Lọ Lem. Rồi có ai nữa?” “Có con chuột nhữa...” “Ừ, có con chuột. Rồi còn ai nữa?” “Có òn chử nhữa...” “Ừ, có hoàng tử nè, có nhà vua nè...” Với con, những toà lâu đài luôn gắn liền với các nàng công chúa, với Lọ Lem, Bạch Tuyết, với các chàng hoàng tử, với nhà vua, hoàng hậu,... trong các câu chuyện cổ tích.
Vòng ngược lại. Toà cao ốc Metropolitan với những mái vòm cong, đỉnh tháp nhô cao, đèn sáng rực các ô cửa kính. Con hỏi “Cái gì chây? Dâu chài ả? Dọ Dem ả?” “Ừ, đúng rồi! Lâu đài của Lọ Lem.” Từ toà lâu đài cổ tích, nàng Lọ Lem của con hiện ra trong đời thật. Toà cao ốc với con không có nghĩa gì. Chỉ có những mái vòm, đỉnh tháp, những cổng to tường cao, đèn điện sáng choang, bà tiên cầm chiếc đũa thần hô biến nàng Lọ Lem thành công chúa cưỡi chiếc xe thần đến gặp chàng hoàng tử trong mơ. Đó là toà lâu đài của niềm ước mơ hạnh phúc. Cổ tích của con cũng là đời thật. Trong toà nhà kia, cha cũng mong rằng có thật nhiều nàng Lọ Lem của đời thật, xinh đẹp, giỏi giang, giàu lòng thương, biết vượt lên khó nghèo hướng đến một cuộc sống giàu sang sung túc. Mai kia, con cũng sẽ là một nàng Lọ Lem trong những toà lâu đài như thế, con nhé!
Rẽ ngang qua toà nhà Uỷ ban Nhân dân Thành phố. Cha hỏi con “Cái gì đây?” Con nhìn lên, lại rực sáng ánh đèn, lại tường cao cổng to, lại những mái vòm và hoa văn chạm trổ. “Dâu chài.” “Lâu đài có ai?” “Dâu chài có wua.” Ừ! Đầu óc bé bỏng của con chỉ biết rằng hễ có lâu đài là có đức vua. Nhưng sự hồn nhiên của con lại đưa chính cha bay ngược vào thế giới cổ tích. Cha cũng ước mơ rằng, trong toà lâu đài đó có một vị minh quân, trị vì sáng suốt, mang lại ấm no hạnh phúc cho dân nghèo. Cho thế gian này sẽ có thêm nhiều nàng Lọ Lem bước vào những toà lâu đài hạnh phúc. Cho Lọ Lem bé bỏng của cha mai này lớn lên, ước mơ tuổi thơ ngây sẽ trở thành hiện thực.
Đêm sớm Sài Gòn dìu dịu mát, sau những cơn mưa đầu mùa vừa hối hả trút xuống. Phố đêm Sài Gòn đẹp hơn phố ngày. Những góc thô kệch xấu xí chìm khuất đi trong màn đêm, chỉ để hiện ra những nét đẹp mĩ miều lung linh toả sáng dưới muôn ánh đèn màu. Đường về. Con nhắm mắt ngủ bình yên. Trong vòng tay cha chở che ấm áp. Giấc mơ Lọ Lem hạnh phúc chập chờn xoay cùng từng vòng xe.
Sài Gòn, tháng 05/2008