Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (9)
Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.
Hồi ức một nàng phù thuỷ (9)
Thứ bảy 02/05/2015, của
Xem: Chương 1 > Chương 2 > Chương 3 > Chương 4 > Chương 5 > Chương 6 > Chương 7 > Chương 8
Chương 9
Cóc Xanh, con… rồng của tôi?
Tôi vẫn nhớ mãi cái ngày lịch sử đó. Thật ra cũng chỉ là một ngày bình thường. Vào mùa thu. Cây cối trong rừng đã rụng hết lá. Khí trời ẩm ướt và lạnh thấu xương. Các loài vật lo làm hang trú ẩn và tích trữ thức ăn cho mùa đông.
Tôi ngồi trên một tảng đá to bên đầm nước, ném đá vơ vẩn xuống mặt nước. Sau cơn mưa dâu tằm, tôi cảm thấy rất chán nản. Ngày hôm đó sao mà tôi phí phạm quá đỗi! Tôi đã làm gãy cây chổi bay, xé vụn cuốn sổ tay và khiến cho dân làng biết về sự tồn tại của một mụ phù thuỷ trong rừng.
Lần đó trở về, tôi vắt óc tìm một giải pháp tốt hơn. Tôi phải bắt đầu học thuộc lòng những câu thần chú. Tiếp theo tôi sẽ tìm cách trả đũa dân làng. Họ không chỉ rượt đuổi sát nút làm tôi sợ điếng hồn mà còn đặt bẫy quanh bìa rừng để bắt tôi nữa.
Nhưng tôi cực kì thất vọng vì không tài nào nhớ nổi các câu thần chú. Chắc chắn đây là vấn đề di truyền: có lẽ tôi đã thừa hưởng trí nhớ kém cỏi của bà ngoại tôi, bà phù thuỷ Hoàn Đồng.
Bà đã dành cả đời để biến những trái bí ngô thành cỗ xe tứ mã, những con chó thành người hầu, những con chuột thành ngựa và những bộ đồ bẩn thành váy dạ hội. Những thứ này để làm gì vậy? Để giúp các cô gái nghèo khổ có thể đi dự vũ hội do nhà vua tổ chức. Thật khó tin, phải không? Bà đã dùng phép thuật của mình để làm việc tốt.
Như thế quả là đáng hổ thẹn! May mắn thay, bà đã phí phạm tất cả công sức khi để cho phép màu hết hiệu nghiệm sau tiếng chuông thứ mười hai lúc giữa khuya. Và thật thú vị khi bà quên dặn cô gái trẻ trở về trước nửa đêm.
Các quý bà xinh đẹp được một phen kinh sợ khi bầy ngựa hoá lại thành chuột và chạy tán loạn khắp phòng, đuổi theo sau là bầy chó hiện nguyên hình từ những người hầu. Còn cô gái tội nghiệp trong bộ đồ lọ lem thì lầm lũi ôm trái bí ngô trở về nhà.
Bà ngoại tôi đã phải lãnh đủ hậu quả của cái chứng quên tai hại này. Bà không nhớ phải biến bí ngô thành gì và do đó làm ra món bánh ngọt. Bạn đã bao giờ thấy một cái bánh ngọt có bốn con ngựa kéo cùng với một cô gái mặc váy dạ hội ngồi chính giữa chưa nhỉ? Đối với một phù thuỷ, chuyện đó chẳng nghiêm túc chút nào. Nhất là khi bà quên luôn cả việc biến hình bầy chó, khiến chúng cứ lẽo đẽo chạy theo sau cái bánh.
Một bữa nọ, sau khi biến hình xong xuôi mà không quên một thứ gì cả, bà ngoại tôi quyết định đi cùng với cô gái đến vũ hội. Khi sắp đến nửa đêm, bà thấm mệt nên ngồi vào cỗ xe tứ mã để nghỉ ngơi. Nhưng bà quên mất chuyện gì sẽ xảy ra sau tiếng chuông thứ mười hai. Thế là bà bị nhốt kín bên trong trái bí ngô và đã chết ngạt trong đó. Một kết cục ngán ngẩm đối với một bà phù thuỷ chưa bao giờ ưa món bí hầm!
Chính vì chứng quên tệ hại này mà bà ngoại tôi chưa bao giờ hoàn tất được một việc gì thật sự lớn lao, ghê gớm. Bà đành bằng lòng với vài việc làm tốt chẳng quan trọng gì mấy.
Còn tôi thì dĩ nhiên không hề có ý định bắt chước bà. Tôi chỉ ước ao làm việc xấu. Thậm chí tôi còn muốn làm việc xấu một cách hoàn hảo. Thế nhưng để thực hiện cái ước vọng lớn lao đó thì tôi lại hoàn toàn vụng về.
Thật ra, điều duy nhất tôi mong muốn là đừng giống như bà ngoại Hoàn Đồng của tôi. Suy cho cùng, khi đã mang cái tên Quái Trư, người ta chẳng cần có trách nhiệm giúp ích cho ai cả. Tôi cần phải chứng tỏ rằng mình rất xứng đáng với cái tên đó.
Trong khi tôi nói chuyện với con rồng, một bầy ếch họp nhau lại kêu vang cả đầm nước. Con lớn nhất cất tiếng, ngay lập tức cả bầy hoà lên đáp trả. Lúc đầu thì cũng chẳng có gì phiền hà, nhưng sau vài phút thì tôi hết chịu nổi cái mớ âm thanh hỗn tạp này.
Tôi đề nghị một cách lịch sự:
- Mấy bồ có thể ngưng lải nhải như vẹt vậy được không? Nó làm tui đau đầu quá!
Dĩ nhiên là chúng cũng trả lời tôi bằng những tiếng à uôm nhức óc.
- Thiệt là tức quá đi! - Tôi hét lên. - Nếu mấy bồ không biết điều tui sẽ biến thành vẹt hết bây giờ.
Chúng vẫn tiếp tục kêu. Tôi nhảy bật dậy và chạy như bay về nhà lục tìm câu thần chú biến ếch thành vẹt. Khi tôi quay trở lại đầm nước thì bọn ếch đã biến đâu mất cả.
Nhất quyết chờ chúng xuất hiện lại để giải quyết một phen, tôi chễm chệ ngả lưng trên một tấm đệm lá khô. Tôi giải thích với Cóc Xanh:
- Vẹt là một loài chim đẹp, có bộ lông sặc sỡ, suốt ngày có thể kêu và lặp đi lặp lại những gì nó nghe được nhờ có trí nhớ rất dai.
Đến đó thì xảy ra một sự kiện hết sức trọng đại. Một tia sáng vụt qua trong đầu tôi. Đó chính là cái mà tôi đang cần! Để thành công trong nghề phù thuỷ, tôi cần có trí nhớ tốt. Bất cứ bộ óc nào có thể ghi nhớ được cũng xong cả. Vậy tại sao không dùng bộ óc con vẹt?
Tôi cần phải đi tìm một con vẹt. Nắm lấy đuôi Cóc Xanh, tôi lôi nó đi vào rừng bắt đầu cuộc săn lùng mẫu vật. Nhưng rừng rộng quá, lại có cơ man nào là chim chóc, thú vật. Xui xẻo hơn nữa là chả có lấy con vẹt nào giữa đám chim muông ở đây, bởi vì loài chim này chỉ sống ở vùng nhiệt đới.
Cái khó ló cái khôn. Nếu không thể tìm thấy một con vẹt, tôi có thể tạo ra nó. Tôi chỉ cần biến một thứ gì đó thành con vẹt. Tôi nghĩ ngay đến bọn ếch. Chúng sống rất đông đúc bên bờ đầm. Nhưng suy đi tính lại, tôi thấy đó là một quyết định sai lầm.
Thật vậy, ban nãy tôi muốn biến chúng thành vẹt chẳng qua là để trừng trị chúng. Còn bây giờ mà làm như thế thì có vẻ như là ban thưởng cho chúng vậy. Hơn nữa, tôi cần có một trợ thủ đắc lực. Bởi thế cần có một niềm tin tuyệt đối vào bộ nhớ phụ của tôi.
Cuối cùng thì chỉ còn một con vật đủ tiêu chuẩn: Cóc Xanh, con rồng luôn trung thành với tôi. Có ai ngoài nó chứng tỏ xứng đáng với niềm tin của tôi? Cóc Xanh đã luôn ở bên cạnh để an ủi mỗi khi tôi buồn. Nó luôn luôn sẵn sàng động viên mỗi khi tôi sợ hãi. Do đó, tôi cho là Cóc Xanh sẽ tình nguyện làm công việc này.
Không để cho nó kịp có thời gian suy nghĩ, tôi niệm ngay câu thần chú. Ngay lập tức thân hình nó biến dạng. Cái đuôi co lại. Mõm nó biến thành mỏ chim. Cặp tai biến mất. Đôi chân trước biến thành đôi cánh. Đôi chân sau biến thành cặp chân chim. Và một bộ lông vũ sặc sỡ mọc ra bao phủ khắp mình.
Dấu vết loài rồng của nó chỉ còn lại ở đôi mắt nhìn ngơ ngác và chiếc lưỡi dài thòng. Nhìn kĩ thì thấy trong lốt vẹt nó có vẻ đẹp hơn là trong lốt rồng. Vô cùng hạnh phúc với thành công không ngờ này, tôi ôm chầm nó trong tay. Bấy giờ tôi mới cảm nhận được là nó tràn đầy sức sống. Với cái mỏ cứng, nó mổ lên đầu và giật tóc tôi liên hồi.
Đau điếng người, tôi sực tỉnh và hiểu ra rằng cuộc huấn luyện nó chỉ mới bắt đầu. Tôi cần phải thuần hoá Cóc Xanh. Trước tiên tôi dạy cho nó đậu lên vai tôi. Để trị cái chứng khoái giật tóc của nó, tôi bôi lên đầu một hỗn hợp đặc biệt, làm từ dầu gan cá, giấm ăn, tiêu xanh và ớt đỏ. Nó ghét cái mùi này tới nỗi rất chần chừ mỗi khi phải đậu lên vai tôi. Nói cho đúng, mùi thơm này làm cho mọi loài thú rừng đều phải chạy trốn… Bản thân tôi cũng thấy thứ nước hoa này hơi nồng, nhưng không khó chịu lắm!
Con vẹt phải mất đến ba tháng mới học xong hết các câu thần chú. Nó rất hứng thú với môn này. Nó đọc đi đọc lại không mệt mỏi một câu thần chú nào đó hàng giờ hàng giờ liền… Quả là một đứa học trò rất có năng khiếu! Cuộc đời sẽ đỡ rắc rối hơn nhiều. Tôi chỉ việc yêu cầu một câu thần chú và Cóc Xanh sẽ đọc ra ngay.
Vả lại, nó không đòi hỏi gì nhiều lắm. Nó dễ dàng bằng lòng với một nắm hạt hướng dương, vài cái bánh quy khô, hay vài thứ trái chín. Nhưng tiếc thay, trên đời chẳng có gì là hoàn hảo. Cóc Xanh có hai nhược điểm.
Nó vẫn giữ nguyên cái lưỡi rồng sau phép biến hình. Và cái lưỡi quá to luôn lòng thòng ra bên ngoài mỏ con két. Thế là nó nói đớt; cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng tôi cần phải chú ý hơn tới lời nói của nó. Mặc cho nó nói đớt, tôi luôn luôn, hay đúng hơn là gần như luôn luôn hiểu được nó nói gì.
Riêng nhược điểm thứ hai của nó thì lại làm cho tôi hơi bực mình. Mỗi khi nó có một cảm xúc mạnh mẽ, lưỡi nó phun ra lửa phì phì…
Tôi phát hiện ra nhược điểm này khi một ngày nọ tôi làm đổ cái nồi xuống đất. Quá tức giận, tôi quăng ngay cái vá lên tường, chỉ cách đầu Cóc Xanh có vài centimet. Con vật tội nghiệp sợ rúm người, há hốc mỏ và thế là một ngọn lửa phun ra, đốt cháy toàn bộ quần áo của tôi trên giàn treo.
Trong tình huống khẩn cấp như thế, cơn giận dữ của tôi biến mất như tuyết tan dưới ánh nắng mặt trời. Cóc Xanh vội vàng bỏ trốn qua cửa sổ, để lại tôi một mình dập lửa và khắc phục hậu quả. Khi nó quay trở về, tôi đã thôi ngạc nhiên và nó cũng đã hết sợ sệt. Tôi cố trấn an nó rằng không có gì nghiêm trọng, rằng nó sẽ mau chóng quen với điều bất tiện nhỏ nhặt đó.
Cái mà tôi gọi là bất tiện thật ra lại là một ưu thế cho con rồng của tôi. Cách nhìn đời của nó không giống như tôi. Nếu không muốn biến thành bó đuốc sống, tôi phải tỏ ra rất tử tế và rất kiên nhẫn đối với nó. Còn phần nó, Cóc Xanh tự thấy mình có một thứ vũ khí lợi hại. Bây giờ thì nó có thể dễ dàng trấn áp tôi, và có lẽ nó muốn tận dụng tối đa khả năng này. Như để khuyến cáo tôi, nó thử đốt cháy thêm vài thứ nữa.
Nó há mỏ, vừa ho vừa khạc ra một luồng khói. Ngạc nhiên, nó làm lại lần nữa. Chẳng có gì xảy ra. Nó không biết rằng nó chỉ phun lửa được khi bị chọc giận hoặc hoảng sợ. Quyền năng của nó cũng có giới hạn. Điều đó đã an ủi tôi phần nào. Dù sao thì tôi vẫn còn quyền điều khiển ở một mức độ nào đó đối với nó.