Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (7)
Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.
Hồi ức một nàng phù thuỷ (7)
Thứ tư 29/04/2015, của
Xem: Chương 1 > Chương 2 > Chương 3 > Chương 4 > Chương 5 > Chương 6
Chương 7
Ma thuật, ma thuật, ma thuật
Hôm ấy là một đêm trăng sáng. Bên ngoài, người ta có thể nghe thấy tiếng kêu của một ca sĩ bị biến thành cú mèo vang ra từ khu rừng tối. Trong nhà, mẹ tôi đang thử nghiệm một câu chú rất phức tạp: cà lênh khênh ốc sên cà la kha hiện ra…
Khi bà đọc xong câu thần chú, một sự kiện kì dị đã xảy ra. Mẹ tôi, bà phù thuỷ Khôn Ngoan đáng sợ, lại biến hình thành một con sên bé tẹo yếu ớt. Để giải quyết sự cố, tôi phải đọc lại câu thần chú đó nhưng theo thứ tự ngược lại.
Tôi ra sức đọc: bò ra cà la kha ốc sên cà lênh khênh… Nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi không nhớ hết câu thần chú. Lục tung trong cuốn sách ước của mẹ nhưng tôi chẳng tìm thấy nó. Bà vừa mới sáng tạo ra câu đó mà.
Trong lúc tôi vò đầu bức tóc tìm cách cứu mẹ thì bà lại từ từ bò ra cửa, tiến dần về phía bãi cỏ trong rừng. Khi tôi tìm kiếm trên bàn, con sên đã bò ra tới cửa. Lúc tôi bò toài trên gác thì nó đã vượt hết khu vườn. Khi tôi chạy ra ngoài lùng sục xung quanh thì nó đã tới bên bìa rừng. Tôi hồn vía lên mây khi nhận thấy con cú mèo ca sĩ đã phát hiện ra mẹ tôi đang bò qua một bụi cỏ. Nó nhanh hơn tôi một bước. Đó là giờ điểm tâm, mà nó thì đói meo. Một cú vỗ cánh đã đưa nó tới bên con ốc sên và vồ lấy nuốt chửng. Rất hài lòng với món khai vị này, nó bay lên đậu chễm chệ trên cây thông đỏ cao vút. Thật là sung sướng trên nỗi đau của người khác!
Bấy giờ tôi chỉ còn nghe tim mình thắt lại một nỗi đau tột cùng, và một cơn giận khủng khiếp bùng lên. Trên chóp cây thông đỏ, con cú vẫn kêu to một cách ngu ngốc. Tôi vội quay về xem lại sách ước và tìm ra câu thần chú biến ca sĩ thành chim cú. Tôi chạy lại vào rừng tìm con cú và đọc ngược câu thần chú.
Xui xẻo là tôi không có một trí nhớ tốt cho lắm, cho nên đã đọc nhầm vài chữ. Con cú không biến ngược lại thành ca sĩ, mà là thành một con voi. Dù sao chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm vì kết quả đều như nhau. Con voi té lăn kềnh từ cây thông xuống đất gãy cổ.
Trong một đêm tai hoạ, trên đời đã không còn một bà phù thuỷ đáng sợ, một con ốc sên ngu ngốc, một con cú phàm ăn, một ca sĩ bị phù phép và một con voi quá nặng cân.
Sau tai nạn đó, tôi rút ra một kết luận hết sức bi đát: nếu tôi không tìm được cách giải quyết các nhược điểm của mình, tôi sẽ gây ra tai hoạ. Một phù thuỷ mà không kiểm soát được phép thuật của mình thì thật là đáng chán! Tôi thấy quãng đời phía trước sao mà đen tối!
Nhưng màu đen lại là màu ưa thích của các phù thuỷ. Tôi thấy an ủi được phần nào và can đảm đi tìm một giải pháp. Tôi lao vào miệt mài rèn luyện các câu thần chú. Tôi đếm được có đến 12.648 bùa phép in trong các sách ước, chia thành ba nhóm: ma thuật cao cấp, ma thuật sơ cấp và ma thuật xoàng xĩnh.
Ma thuật cao cấp là các phép biến hình. Người ta dùng loại phép này để biến đá sỏi thành vàng, trái cây thành đồ trang sức và ếch nhái thành rồng Cóc Xanh.
Ma thuật sơ cấp là các phương pháp điều chế thuốc độc. Người ta có thể chế ra các thứ cao dán hay các liều thuốc nước cực độc, dùng để hãm hại các cô gái trong làng với những trái táo chín mọng. Ngoài ra ma thuật sơ cấp còn có thể giúp tạo ra bùa ngãi tình yêu, nhưng phải rất cẩn thận vì chỉ sơ suất một chút thôi cũng sẽ có hại cho cả cặp tình nhân.
Tôi không hiểu vì sao người ta lại chia ra các phép này làm cao cấp và sơ cấp, bởi vì tôi thấy chúng đều quan trọng cả. Còn riêng với ma thuật xoàng xĩnh, cái tên đúng quá xá vì chúng thật sự chả có ích gì.
Ma thuật xoàng xĩnh là thứ phép lôi một con thỏ ra từ một chiếc mũ, kéo từ ống tay áo ra một chiếc khăn tay thật dài… Bạn biết rõ thứ đó. Với thứ ma thuật này, tất cả các phù thuỷ chính danh đều sẽ chun mũi lắc đầu.
Thật không may, đó lại là thứ phép mà tôi tỏ ra xuất sắc nhất. Dường như đó là năng khiếu di truyền của gia đình tôi. Tôi học nó mà không cần phải nhọc công tí nào. Tôi búng ngón tay là xuất hiện ngay một bó hoa. Nhưng với một phù thuỷ thật sự, như thế quả đáng thất vọng!
Với ma thuật sơ cấp, tôi xoay sở cũng tạm được. Khi điều chế thuốc độc, người ta có thể xem thêm trong sách ước. Không cần thiết phải học thuộc lòng những câu thần chú loại này. Chỉ cần biết khuấy nồi là đủ. Dì Khô Đét đã dạy tôi những bài học tuyệt vời trong môn này.
Tôi chỉ còn yếu kém mỗi môn ma thuật cao cấp. Bởi vì không tài nào nhớ nổi một câu chú trong đầu, tôi phải tìm cách ăn gian. Nhưng lần này, tôi phải làm sao ăn gian một cách thông minh hơn. Tôi không muốn lặp lại dù chỉ một sai lầm nhỏ nhặt.
Tôi định bọc theo một cuốn sổ tay nhỏ ghi chép lại những câu thần chú cần thiết nhất cho sự nghiệp phù thuỷ của tôi và sắp xếp theo thứ tự chữ cái. Điểm khó nhất là ở chỗ lựa ra những câu cần thiết nhất.
Trong cuốn sổ tay, tôi chỉ có đủ chỗ cho khoảng một trăm phép chú. Tôi phải lựa ra chừng đó câu từ hơn mười hai ngàn câu. Tôi phải làm sao đây?
Khi nghĩ đến mẹ, tôi chợt nảy ra một sáng kiến. Tôi bắt chước cách mẹ tôi đã dùng để đặt tên cho tôi. Tôi viết trên các mẩu giấy nhỏ những câu thần chú chứa ít hơn mười từ, để làm cho mau. Bỏ hết vào trong chiếc mũ chóp, tôi rút ra một trăm mẩu giấy.
Sau khi chép xong những câu thần chú cần thiết vào sổ tay, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đương đầu với mọi người, bắt đầu sự nghiệp phù thuỷ của mình.