Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (6)

Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.

Hồi ức một nàng phù thuỷ (6)

Thứ ba 28/04/2015, của Nguyễn Tấn Đại

  Mục lục  

Xem: Chương 1 > Chương 2 > Chương 3 > Chương 4 > Chương 5

 Chương 6

 Thỏ, cáo và ếch

Ít lâu sau đó, mẹ tôi quyết định tự mình kiểm tra, thử thách trình độ của tôi. Tôi sợ bà phát hiện ra khả năng yếu kém của mình đến độ phải tìm cách để lừa dối.

Khi được mẹ yêu cầu thực hiện ba bài phép thuật, tôi đã tìm được cách che giấu sự kém cỏi của mình. Trong lòng bàn tay trái, tôi viết câu thần chú biến thỏ thành cáo. Trong đáy chiếc mũ chóp dài, tôi nhét câu thần chú làm chậm bọn thú. Dưới gót giày, tôi ghi lại câu thần chú thu nhỏ đồ vật.

Sau đó tôi đến chỗ mẹ:

- Con đã sẵn sàng, - tôi nói. - Mẹ đi vô rừng với con, con phải tìm một con thỏ.

Tôi mau chóng tìm thấy một gia đình thỏ đủ cả mẹ lẫn con dưới gốc một cây thông bá hương. Liếc mắt nhìn vào câu thần chú trong chiếc mũ chóp, tôi ra sức đọc:

Nhền nhện buổi sáng

Hãy gieo đau đớn

Trên lưng bầy thỏ

Um ba la bùm

Tôi những muốn biến một con thỏ thành con cáo rồi làm tiếp trên những con khác. Nhưng thật không may, tôi đã dùng nhầm câu thần chú làm chậm thú vật, đã vậy lại còn đọc ngược. Thế là bầy thỏ trở nên nhanh nhẹn khác thường và nhảy tứ lung tung.

- Chắc là con lộn một chút xíu, - tôi lúng búng giải thích. – Con sẽ làm lại.

Mẹ tôi không nói gì, nhưng bắt đầu quan sát tôi rất chăm chú. Cuộc chạy đua của bầy thỏ kéo theo sự xuất hiện của một con cáo. Mừng rỡ, tôi đọc ngay phần ngược của câu thần chú trong lòng bàn tay với hi vọng biến con cáo này thành thỏ.

Um ba la

Ùm bà là

Cáo nhảy vô

Thỏ nhảy ra

Bô lô ba la

Khổ nỗi hai tay lấm lem nên tôi đã đọc lộn vài chữ. Kết quả chẳng như tôi mong đợi: con cáo không biến thành thỏ, mà thành sói.

Con sói ngạc nhiên nhìn xung quanh, cố tìm hiểu thử xem chuyện gì đã xảy ra với nó. Nó nhìn thấy tôi, lúc ấy đang dẫm chân đầy thất vọng. Dưới lốt cáo, nó đã rất đói và muốn ăn thịt một con thỏ. Bây giờ dưới lốt sói, nó vẫn rất đói và muốn ăn thịt một cô bé phù thuỷ. Khi nó nhảy chồm đến, tôi mau chóng nhận ra tình hình nguy cấp.

Nhanh như cắt, tôi cởi giày ra và đọc ngay câu thần chú thu nhỏ đồ vật. Thật hoạ vô đơn chí, trong lúc lội bộ xuyên qua khu rừng ẩm ướt, tôi đã xoá mất quá nửa. Tôi vội co giò chạy vào rừng, con sói đói meo đuổi theo bén gót. Không kịp suy nghĩ gì nữa, tôi lẩm nhẩm phần còn lại của câu thần chú dưới gót giày mà tôi còn nhớ.

Sói ba hoa

Chó cà na

Hoá ra xí muội

Tôi có cảm giác là rừng trở nên dày đặc hơn. Cây cối cao vút lên ngút tầm mắt. Những hòn đá biến thành những ngọn núi. Những cọng cỏ trở thành bụi dây leo. Tôi mải miết chạy nhưng chẳng tiến lên được bao nhiêu.



Bỗng nhiên có một con quái vật đen trũi chạy qua trên đầu mà không nhận thấy tôi. Hết sức bàng hoàng, tôi tiếp tục chạy trong khung cảnh kì dị này, cho tới khi đâm đầu vào một đôi giày khổng lồ. Từ trên đó hiện ra một bà khổng lồ mà khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy mặt.

- Con làm trò gì vậy? - Giọng bà khổng lồ vang lên.

Đó là mẹ tôi! Thật ra, bà không trở nên khổng lồ. Không phải thế, mà chính tôi đã trở thành tí hon. Không phải khu rừng đã to ra mà là tôi đã nhỏ lại. Con quái vật khổng lồ nhảy qua đầu tôi chính là con sói: nó không nhìn thấy tôi bé tí hon như thế này được. May mắn thay, trong vài phút mẹ tôi đã biến tôi trở lại kích thước bình thường. Ôi thôi! Vậy là bà đã biết rõ sự kém cỏi của tôi.

Nổi cơn tam bành, bà định khẽ tay tôi bằng cây đũa (phép). Chợt bà nhận ra câu thần chú tôi viết trên tay. Tôi đành phải thú nhận là còn giấu hai câu khác nữa.

Bà im lặng một lúc rồi nói:

- Đối với phù thuỷ, biết lừa dối như vậy là rất tốt. Nhưng con phải chứng tỏ rằng mình còn khéo léo hơn. Hãy về phòng mà hối lỗi đi. Lần sau cần phải gian dối giỏi hơn nữa.

Mẹ tôi biết rằng tôi cần được học hỏi thêm. Bà phải tìm cách bắt tôi học thuộc lòng các câu thần chú.

Tối hôm sau, bên ngoài rất yên tĩnh. Đến cả bọn cú và chó sói cũng im lặng. Bầy dơi lặng lẽ lướt sà trên mặt sông. Tưởng chừng như tất cả các loài vật đều sợ sệt trốn sâu trong hang.

Chúng đã không nhầm chút nào. Ngồi trên băng ghế gỗ trong một góc lều, tôi lẩm nhẩm học thuộc các câu thần chú. Đó là thời khắc tai hoạ. Tất cả đều có thể xảy ra. Những kiểu biến hình kì dị nhất dễ dàng xuất hiện khi người ta không kiểm soát được hiệu quả các câu thần chú của mình.

Con mèo Râu Đỏ chính là nạn nhân đầu tiên. Sau một phép chú nào đó, lông nó xù lên, râu nhão ra và thõng xuống, còn cái đuôi dài thì biến thành một túm lông lưa thưa. Mẹ tôi cố nén thở dài rồi bắt tôi tiếp tục học.

Phải thừa nhận là bà rất kiên nhẫn với tôi. Mẹ tôi không bao giờ nản lòng. Mặc kệ những thiệt hại do tôi gây ra, trong nhà hay ngoài rừng, bà vẫn luôn động viên, khuyến khích tôi bằng những lời nói, nụ cười rất dịu dàng. Thật ra, tôi thấy bà có vẻ thích những phép biến hình này.

Sau nhiều tháng thực hành, cuối cùng tôi cũng thành công trong việc làm biến mất toàn bộ cá dưới sông và thay thế bằng đủ loại cá sấu. Bộ lông con Râu Đỏ đổi được bảy tám màu khác nhau. Tôi có thể biến ngôi nhà nhỏ thành toà lâu đài, thành khu chung cư, thành cái tổ chim hay thành một cái hang. Đến đó thì hậu quả tôi gây ra đã lên đến hàng trăm.

Điều đau lòng nhất là khi tôi biến con rồng Cóc Xanh thành một con cóc thực sự, hay đúng hơn là một con ếch, nó đã nhảy ra khỏi nhà. Sau vài cú nhảy, nó đã ra đến bờ sông. Cuối cùng nó nhảy ùm xuống sông đuổi theo một bầy ếch đang bơi phía trước.

Không kịp nghĩ ngợi, tôi cũng lội xuống nước để đuổi theo nó. Nhưng tôi không biết bơi. Thế là tôi vội vàng lội ngược lại vào bờ. Mệt lả người, tôi ngồi bệt xuống đáy bùn, một chiếc lá súng che trên đầu. Bọn ếch vì quá sợ tôi đã trốn hết cả.

Đinh ninh rằng đã vĩnh viễn mất con rồng, tôi oà ra khóc nức nở. Bỗng đâu đó có tiếng ếch kêu vang. Đó là điều duy nhất an ủi tôi. Tôi vểnh tai nghe ngóng xem thử tiếng ếch đến từ đâu. Nó rất gần, đến độ tôi có cảm giác là nó phát ra từ chính người mình. Thì ra có một con ếch bị nhốt trong chiếc túi trên váy của tôi.

Không để cho nó có cơ hội trốn thoát, tôi chạy thẳng một mạch về nhà. Tôi đọc ngược lại câu thần chú đã dùng trước đó. Ngay lập tức, chiếc túi rách toạc ra. Nếu như nó đủ lớn để nhốt một con ếch thì lại trở nên quá nhỏ đối với một con rồng đã thế vào chỗ đó. Vui mừng khôn tả, tôi ôm hôn con rồng thân yêu của mình. Tôi nhận ra nó không hoàn toàn giống như trước. Màu của nó nhạt hơn, tai ngắn hơn và chân thì to hơn. Tôi tự nhủ rằng có lẽ do sự biến hình thành ếch.

Mẹ tôi thì cứ nghĩ rằng tôi bắt nhầm con ếch. Mẹ bảo có lẽ Cóc Xanh đang dạo chơi ngoài bờ sông. Tôi cam đoan với mẹ rằng bà đã nhầm. Nhưng bà đã đi ngủ, tôi đành rảo một vòng ra bờ sông. Thật khó để biết được ai có lí, bọn ếch thật là giống nhau…

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)