Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (3)
Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.
Hồi ức một nàng phù thuỷ (3)
Chủ nhật 12/04/2015, của
Chương 3
Trường học phù thuỷ
Ba mẹ gửi gắm tôi cho dì Khô Đét chăm sóc. Ôm con rồng trong tay, tôi tiến dần về phía ngôi nhà của dì, nó nằm bên cạnh dòng suối trong rừng. Dì đón tôi tử tế như bao phù thuỷ khác. Tức là, với giọng lạnh lùng khô khốc, bà chỉ vào đống rơm trong góc nhà và nói với tôi:
- Kia là giường của cháu, hãy để con vật bằng nhung của cháu ở đó. Nếu ta thấy cháu kéo lê nó đi đâu, ta sẽ biến nó thành món nhắm cho con mèo đen Hét To của ta.
Sau khi giấu Cóc Xanh vào tận dưới đáy giường, tôi trở ra ngồi trên cái ghế dài bên bàn làm việc của dì Khô Đét. Gần đó, trên bộ ván ngựa, có một cuốn sách ước cũ rích, giấy đã ố vàng theo thời gian. Dì tôi đang giải nghĩa vài câu thần chú cổ xưa trong đó. Còn có gì đáng giá hơn cuốn sách cũ kia nữa, tôi nhìn nó mà thèm rỏ dãi: nó có vẻ rất ngon ăn… Tôi bắt đầu thấy cồn cào trong bụng.
Nhưng bà phù thuỷ đã đoán được ý đồ của tôi. Bà vốn chẳng lạ gì cái chứng thèm giấy cũ của tôi. Bà vội vàng đem cất hết sách vào trong tủ và khoá lại đến hai lần khoá.
Sau đó, bà lấy ra một cái nồi, đổ đầy nước và đun nóng lên. Bà bỏ thêm vào nồi một con gà già chết đã sấy khô, vài thứ cây gì đó, một ít nấm có hình dạng rất kì dị, rồi vừa khuấy đều lên vừa rì rầm đọc những câu gì chẳng hiểu.
Tôi thấy rất lạ lẫm, bèn hỏi:
- Dì đang bào chế thứ thần dược gì vậy?
Bà phá ra cười ngất ngư. Mà dì tôi rất ít khi cười, tôi thấy rõ là bà bị nghẹt thở nên đến vỗ vỗ lưng bà.
- Đồ ngốc nghếch! - Dì kêu lên. - Chẳng có cái gì thần bí trong đó hết. Đơn giản là ta chỉ làm một món thịt hầm cho bữa ăn tối mà thôi.
Trong suốt mười năm trời tôi sống ở nhà dì Khô Đét, thực đơn rất đơn giản. Hôm ấy chúng tôi ăn món thịt hầm phù thuỷ. Hôm sau, chúng tôi xơi nốt phần còn lại của món thịt hầm phù thuỷ. Hôm sau nữa, chúng tôi nhịn ăn để tiêu hoá cho tốt món thịt hầm phù thuỷ. Sau đó thì bắt đầu lại từ đầu.
Bạn thấy đấy, dì tôi không thích sự thay đổi hay những gì tương tự như thế. Cho nên tôi thường phải lén lút vào rừng để nhấm nháp món trái cây dại, còn trái chưa chín thì lại càng khoái.
Dì Khô Đét bắt đầu dạy tôi bằng cách bắt tôi học thuộc tên các loài cây, các con thú và bọn côn trùng mà chúng tôi bắt gặp trong rừng hay ngoài đồng.
Tôi thích thú chạy tung tăng khắp các vũng bùn để bắt giun đất. Tôi trèo lên các thân cây khô, lột lớp vỏ chết ra và tìm thấy cơ man nào là côn trùng.
Khi phát hiện ra một cái tổ chim nào đấy, tôi liền chơi một trò rất quái là thảy nó xuống dưới chân dì tôi. Chiếc tổ bẹp dúm lại, vệt nhầy vương vãi khắp mặt đất. Tôi nhét đầy trong một cái túi vải đay to đùng nào là nấm, nào là cành cây, nào là lá khô, và nói chung là tất tần tật những thứ tôi tìm thấy.
Thật là không may, vì không được nhắc trước nên hầu hết những thứ tôi lượm lặt được đó đều hoàn toàn vô dụng. Ngay cả dì Khô Đét nhiều khi cũng chẳng nhận biết hết được chúng. Cách giải quyết cuối cùng là dì đưa hết cho con mèo của dì ăn, đồng thời hi vọng là nó không đổ bệnh.
- Nếu cháu không lượm lặt cẩn thận hơn, - dì răn đe tôi, - ta sẽ nổi giận và lúc đó thì đừng có hối tiếc.
Vốn đã biết đến những khả năng ghê gớm của dì, tôi trở nên chú ý hơn. Sau rốt thì tôi cũng học thuộc được tên của những thứ mà dì Khô Đét có thể nhận diện. Tôi có một trí nhớ tuyệt vời về những cái tên, bởi vì ngay từ khi sinh ra tôi đã có thói quen kì cục là lặp lại lời người khác.
Tôi có thể lặp đi lặp lại một chữ nào đó hàng mấy giờ liền. Đến độ mà dì tôi chịu hết nổi và phán rằng tôi là một đứa lẩn thẩn. Tôi những muốn trả lời dì rằng nếu dì có thể nói thì nói thầm suốt cả ngày thì tôi cũng có quyền lải nha lải nhải vài từ nào đó.
Nhưng rồi tôi chẳng nói gì cả, dù rằng đúng thật là dì vẫn cứ thầm thầm thì thì gì đó. Tôi sợ dì nổi giận lên và rồi một tai hoạ lại giáng xuống đầu tôi.
Sau vài năm, tôi đã trở thành một chuyên gia trong khoa học về tự nhiên. Tôi thuộc nằm lòng tên của tất cả các loài thú vật, tất cả các loài cây và tất cả các loại đá có tồn tại trên đời. Tôi có thể liệt kê tên của tất cả các loài vật trong khu rừng và cả ngoài đồng cỏ. Đôi khi tôi có cảm giác rằng thay vì có một bộ não, trong đầu tôi lại là một cuốn sách vĩ đại đầy những tranh minh hoạ, dưới mỗi tranh đều có chú thích tên của loài vật.
Tôi nhận thấy rằng dì tôi cũng không đến nỗi hoàn toàn thất vọng. Thật vậy, vì nếu dì truyền dạy cho tôi hết sở học của dì, thì cũng là để cuối cùng dùng tôi vào một việc gì đó.
Dì tôi càng ngày càng già yếu nên đi lại mỗi lúc một khó khăn hơn. Do đó dì đã nghĩ tới việc biến tôi thành người phụ việc. Dì phái tôi vào rừng hay ra đồng tìm kiếm những thứ cần thiết để luyện các loại thuốc phép thuật.
Lúc đầu, tôi hơi bị sốc khi nghĩ rằng dì chỉ coi tôi như đứa chạy vặt. Nhưng ngẫm lại, tôi thấy mình còn hời chán trong việc này.
Ngoài cơ hội được học khối thứ, tôi còn có thể ra ngoài nhiều hơn là ru rú trong ngôi nhà đó. Vả lại tôi cũng thích dạo chơi một mình trong thiên nhiên hơn. Tôi sẽ có thể lội vào những vũng bùn, trèo lên những thân cây và ném tổ chim xuống đất.