Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (10)
Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.
Hồi ức một nàng phù thuỷ (10)
Thứ bảy 02/05/2015, của
Xem: Chương 1 > Chương 2 > Chương 3 > Chương 4 > Chương 5 > Chương 6 > Chương 7 > Chương 8 > Chương 9
Chương 10
Cuộc trả đũa
Mất cây chổi bay của mẹ để lại, tôi buộc lòng phải tìm một phương tiện di chuyển khác. Lúc đầu tôi nghĩ đến tấm thảm bay. Với nó tôi có thể đi lại dễ dàng và thoải mái. Còn gì sướng bằng việc nằm dài trên một tấm thảm mềm mại, bay trong làn gió nhè nhẹ ấm áp. Nhưng rồi tôi nhanh chóng bỏ rơi ý định này, vì chẳng lẽ cứ mỗi lần đáp xuống đất tôi lại phải cuốn tấm thảm lại kẹp kè kè dưới nách hay sao?
Nếu như một cái chổi dựng vào tường gần như chẳng làm ai để ý thì ngược lại, một tấm thảm chềnh ềnh giữa đường sẽ gây ra biết bao sự tò mò. Chẳng những thế, làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc kích thích thói trộm cắp của những kẻ ít biết ngượng ngùng. Thời buổi này, trên thế gian có đủ hạng người. Chẳng nên tin tưởng vào bất cứ ai cả.
Chổi bay thì quá mỏng manh, còn thảm bay lại quá lộ liễu. Tôi phải di chuyển bằng một cách nào đó khác hơn. Tôi có thể biến thành chim để bay, nhưng vì quá vụng về nên tôi không tin tưởng lắm vào khả năng lấy lại hình dạng ban đầu. Mà tôi thì chẳng muốn sống suốt quãng đời còn lại dưới lốt chim.
Tôi cần tìm một đồ vật mà ai cũng thấy là bình thường khi để nó ở bên đường hay dưới hiên nhà. Một đồ vật không làm cho họ chú ý, cũng không làm cho họ thèm muốn. Một đồ vật vô tri vô giác chẳng ai thèm quan tâm. Và rồi trong lúc dọn dẹp nhà cửa, tôi đã tìm ra đồ vật lí tưởng đó.
Khi khệ nệ khiêng những thứ đồ cũ rích đi vứt bỏ, tôi vấp phải một cái thùng rác. Một cái thùng rác không ai để ý. Chả ai thèm quan tâm đến nó. Người ta ít để ý đến nó tới nỗi thường xuyên vứt rác đầy ra đất. Vậy là xong, tôi sẽ du hành trên một cái thùng rác bay ma thuật.
Được hộ vệ bởi con Cóc Xanh óc vẹt phun lửa, chuyên chở bằng thùng rác bay ma thuật, cuối cùng thì tôi cũng đã sẵn sàng để đi thoả mãn khát vọng trả đũa của mình.
Suốt ngày hôm đó, mây ùn ùn kéo lại kín cả bầu trời. Không khí thật là nặng nề, oi bức và ẩm ướt. Các loài thú rừng linh cảm được cơn dông nên đã trốn hết trong hang. Một đêm đen tối đầy thù nghịch như thế là điềm báo cực tốt cho cuộc ra tay của tôi.
Tôi trèo vào thùng rác, Cóc Xanh đậu trên vai. Cái thùng rác từ từ bay lên cao, trên cả những hàng cây, rồi hướng thẳng về phía ngôi làng. Thật tình mà nói thì du hành kiểu này không được thoải mái gì lắm. Tôi lúc lắc đu đưa đủ mọi phía. Thứ phương tiện này cần phải được cải tiến thêm. Nếu gắn thêm một cái tay cầm ở bên trong, tôi sẽ có một điểm tựa trong suốt cuộc hành trình.
Dù sao thì bọn tôi cũng đã đến được giữa làng mà không gặp trở ngại gì lớn. Cái thùng rác đáp xuống đúng ngay một bãi rác kinh khủng.
Tôi chờ một lúc rồi mới trèo ra ngoài, sợ rằng có ai đó giật mình thức giấc vì những tiếng va chạm kinh khủng. Nhưng tất cả vẫn yên ắng. Có lẽ người ta tưởng đó là tiếng con mèo khua khoắng đống thùng rác. Hết sức cẩn thận, tôi bắt đầu thực thi kế hoạch của mình. Tôi lôi trong túi ra một gói nhỏ chứa một thứ bột đặc biệt rồi đi rắc lên cửa mỗi căn nhà một ít bột này.
Tiếp theo, tôi dùng cây đũa phép vạch một vòng tròn thật lớn bao quanh ngôi làng. Xong đâu đó, tôi bôi khắp người một thứ nước phép đựng trong một cái hũ nhỏ. Và cuối cùng, tôi ra ngoài bìa làng, nhảy vòng quanh và lẩm nhẩm niệm câu thần chú mà Cóc Xanh nhắc cho tôi.
Nồi lớn nồi bé
Nồi nhỏ nồi to
Tất cả thành nồi
Thế là tất cả các ngôi nhà đều biến thành những cái nồi.
Lửa xinh lửa đẹp
Hãy hát lên đi
Nhảy múa lên đi
Thế là vòng tròn bao quanh ngôi làng biến thành một vòng lửa.
Lửa ơi lửa hỡi
Hãy tránh ta ra
Chớ làm phỏng da
Thế là tôi có thể nhảy vào trong lửa mà không sợ bị thiêu cháy.
Để trừng phạt dân làng và cũng để đùa vui một chút, tôi quyết định làm một món thịt hầm phù thuỷ theo cách của tôi.
Tôi sẽ nấu chín dân làng ngay trong nhà của họ, giờ đây là những cái nồi. Hết sức phấn khích, tôi chạy khắp từ cái nồi này sang cái nồi nọ, thổi phù phù để cơi lửa lên. Tôi không sợ lửa bén vì đã xức nước phép khắp người.
Tôi thích thú khôn tả. Tôi la hét và nhảy múa tưng bừng. Nhưng sau một lúc, tôi nhận ra có gì đó không ổn trong chuyện này. Thật vậy, tôi không nghe thấy tiếng ai gào thét vì đau đớn hay để cầu cứu. Kì cục quá!
Tới lúc đó tôi mới nhận ra dân làng đang tụ tập bên dòng suối. Thì ra là chẳng có ai trong nhà khi tôi đến nơi. Kể từ sau chuyến viếng thăm đầu tiên của tôi, tất cả mọi người đều trốn ngoài suối vào ban đêm. Đã vậy, họ lại còn trang bị một chiếc bơm khổng lồ để chống hoả hoạn. Chắc là người ta đoán biết trước được ý đồ của tôi. Chẳng lẽ tôi chưa đủ quái để qua mặt được họ sao?
Không còn lựa chọn nào khác, tôi phải tìm cách thoát thân trong dòng nước mà họ bắn vào xối xả. Một nửa dân làng tìm cách dập lửa, còn nửa kia thì ra sức truy bắt tôi giữa những cái nồi khổng lồ, lửa cháy rừng rực và khói đen mù mịt. Tiếng hò hét của họ làm cho con Cóc Xanh tội nghiệp hoảng sợ và bay loạn xạ. Nó vừa kêu la sợ hãi vừa phun lửa ra khắp nơi.
Tôi vội vàng hỏi nó câu thần chú biến tất cả những người này thành cá diếc. Nó vừa phì phì phun lửa vừa đớt đớt trả lời tôi.
Không kịp suy nghĩ, tôi lặp lại theo nó. Thế nhưng tôi đã dịch sai câu nói đớt của con vẹt. Kết quả là chẳng có gì xảy ra cả. Dân làng vẫn tiếp tục rượt đuổi tôi. Tôi thử lại lần nữa, vẫn không ăn thua. Cứ như thế đến năm lần, mỗi lần lại càng khác xa câu đầu. Và vẫn hoàn toàn chẳng có gì xảy ra. May mắn cho tôi là sau khúc quanh một con đường, tôi tìm thấy cái thùng rác. Nó vẫn nằm nguyên chỗ cũ, giữa một đống những thùng rác khác. Không để mất thời giờ, tôi nhảy ngay vào đó và ra lệnh cho nó bay lên. Nhưng tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy mình chẳng hề nhúc nhích. Hơn thế nữa, tôi lại thấy mình lọt thỏm vào giữa một đống rác rưởi đủ loại: vỏ khoai lang, vỏ chuối, cùi táo, mỡ và xương thừa, giẻ rách,…
Ngước nhìn lên trời, tôi thấy một cái thùng rác đang bay, theo sau là một con vẹt. Chắc chắn là tôi đã nhảy nhầm vào một thùng rác khác. Biết sao bây giờ, thùng rác cái nào mà chả giống nhau!
Những kẻ truy đuổi đã tới nơi. Tôi đành cố nín thở náu mình vào trong đống rác. Có thể họ sẽ đi qua mà không trông thấy tôi chăng? Thật là không may, chỗ đó lại là một ngõ cụt. Không ai có thể chạy xa hơn. Thế là họ lùng sục khắp nơi, trong mọi ngóc ngách. Và cuối cùng họ phát hiện ra tôi đang giấu mặt sau một miếng vỏ cam, một khúc bánh mì mốc thếch và vỏ một hũ sữa chua móp méo.