Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (2)

Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.

Hồi ức một nàng phù thuỷ (2)

Thứ bảy 11/04/2015, của Nguyễn Tấn Đại

Xem: Chương 1

 Chương 2

 Những trò chơi của tôi

Để cho tiện, mẹ xếp tôi vào căn gác tận sát mái nhà. Bà hi vọng là tôi sẽ mau chóng làm quen với mạng nhện, bụi bặm và tất cả những đồ vật cũ kĩ rất hữu ích của giới phù thuỷ.

Tôi nằm trong một chiếc nôi xinh đẹp màu đen có đính những ngôi sao màu trắng. Khi muốn ngủ, tôi phải xiết chặt trong tay một con rồng gớm ghiết bằng nhung màu xanh lục mà tôi đã đặt cho cái tên là Cóc Xanh.

Tôi nhớ rất rõ là ba tôi không thích cái cảnh tôi kéo lê con rồng Cóc Xanh của tôi đi khắp chỗ. Ông nói:

- Phù thuỷ như vậy là quá hiền, quá tử tế.

- Lớn lên nó sẽ khác, - mẹ tôi đáp. - Nó cần phải được sống với tuổi thơ của nó.

Mẹ thường đưa cho tôi cái vồ để ra ngoài bãi cỏ chơi bằng cách tìm đập bọn châu chấu. Đó là một trò chơi mà tôi rất ưa thích.

Tôi cũng thích giỡn với con mèo nhà tôi nữa, tên nó là Râu Đỏ. Tôi cột nó vào gốc cây và dí trước mũi nó một con chuột bạch nhỏ xíu. Sau đó tôi đặt con chuột xuống đất và nó bắt đầu tìm mọi cách để chạy trốn. Râu Đỏ chuẩn bị thế tấn công, quẫy đuôi, nhún xuống lấy thăng bằng rồi nhảy chồm đến chộp con mồi. Đang ngon trớn, sợi dây bỗng giật nó lại và nó rớt bịch, chúi mũi xuống đất.

Một bữa, con chuột cắn tôi đau điếng, thế là tôi quyết định kết thúc số phận của nó. Không cột Râu Đỏ vào gốc cây nữa, tôi nhử con chuột trước mặt nó. Mèo ta lại chuẩn bị thế tấn công, quẫy đuôi, nhún xuống lấy thăng bằng rồi… không dám nhảy.

Chú chàng khờ khạo này tưởng rằng tôi vẫn còn cột hắn và sợ phải dập mũi xuống đất một lần nữa. Dù cực kì thất vọng nhưng hôm ấy tôi đã học được hai điều quan trọng. Một là, thú vật có thể ghi nhớ được một số việc nào đó, nếu lặp đi lặp lại nhiều lần. Hai là, con mèo Râu Đỏ của tôi thật là đần độn… Vì thế, tôi không còn coi mèo là con vật xứng đáng sống bên cạnh một phù thuỷ.

Khi không chơi với mèo nữa, tôi buộc phải tìm người khác chơi cùng. Có một người khiến tôi cười no bụng: cô bé thuỷ thần. Gần nhà tôi có một đầm nước đầy những ếch nhái, nòng nọc, thằn lằn con và côn trùng nước. Ở đó còn có một cô bé thuỷ thần.

Cô bé rất nhút nhát. Muốn cô bé xuất hiện thì nhất thiết không được làm ồn, không được cử động và đặc biệt là không được khuấy nước. Chỉ khi đó, tôi mới thấy từ từ hiện ra một khuôn mặt trên đầm nước. Cũng giống như bầy cá đi theo, cô bé không bao giờ nói một tiếng nào.

Thế nhưng cô bé lại rất ư điệu đàng. Cô mở to mắt, uốn lưỡi, nhăn mặt một cách thật buồn cười. Lúc đó tôi cũng thử bắt chước theo điệu bộ của cô bé, dĩ nhiên là chỉ trong khả năng của mình.

Nếu chẳng may có một con ếch nhảy xuống nước, cô bạn này liền biến mất ngay. Cô chỉ hiện ra lại khi mặt nước đã hoàn toàn phẳng lặng. Đã vậy, cô còn sợ gió nữa, nó làm cho cô trốn xuống tận đáy đầm. Do đó tôi rất khó kiếm được cơ hội để gặp mặt cô.

Dạo đó tôi cứ tưởng cô bé chỉ sống trong đầm nước. Nhưng một hôm, tôi cực kì ngạc nhiên khi thấy cô bé trong một cái vạc đầy nước. Tôi vội chạy đi hỏi mẹ tại sao lại muốn luộc chín cô bé thuỷ thần. Đó là bạn của tôi và tôi không muốn cô bé phải đau đớn.

- Chẳng có ai trong vạc nước cả, - mẹ tôi khẳng định. - Cái con thấy là bóng của con in trên mặt nước.

- Không phải vậy! Đúng là có một cô bé thuỷ thần trong vạc nước mà.

Tôi bắt đầu khóc, kêu la và lăn ra giãy nãy trên đất. Bằng sự tử tế cực kì của mình, ba tôi muốn chứng tỏ rằng mẹ tôi đã đúng. Ông nhấc bỗng tôi lên và nhúng đầu tôi vào vạc nước. Tôi dễ dàng hiểu ra ngay sự nhầm lẫn của mình (tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác). Tôi gần như ngộp thở khi được ba tôi kéo ra khỏi vạc nước.

- Con phải cảm ơn ba về bài học nhỏ này, - ông nhẹ nhàng nói với tôi. - Bây giờ, hãy về giường và suy nghĩ đi.

Ba tôi quả thật là người tuyệt vời! Ông đã cùng lúc lập được hai chiến công. Thứ nhất, ông đã dạy tôi được một điều gì đó cho dù tôi luôn là đứa bất trị trong mọi bài học. Thứ nhì, ông đã cho tôi tắm ngay trước sự cảnh giác hết mực của mẹ tôi, vốn luôn luôn phản đối thói quen xấu này.

Lần tắm sự thật này đã chấm dứt những trò chơi trẻ con của tôi. Từ hôm ấy, ba mẹ tôi quyết định đã đến lúc bắt đầu dạy dỗ tôi về nghề phù thuỷ. Tôi đã gần sáu tuổi: độ tuổi lí tưởng để học hành, lứa tuổi của những bài học và bài tập ở nhà.

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)