Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (1)

Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.

Hồi ức một nàng phù thuỷ (1)

Thứ sáu 10/04/2015, của Nguyễn Tấn Đại

 Chương 1

 Một nàng phù thuỷ ra đời

Đêm hôm ấy, trời mưa to, rất to. Người ta bảo rằng đấy là lúc các vị thần tí hon đùa giỡn nhau bằng cách ném đá lên mái nhà. Trận mưa xối xả làm cho hết thảy mọi người và kể cả bọn súc vật đều phải co ro tìm chỗ nấp.

Người ta có thể nghe tiếng sấm ì ầm vang vọng từ đằng xa và trông thấy những tia chớp xẹt ngang qua bầu trời. Cơn dông đang kéo lại gần. Quả là một đêm tốt trời! Đấy thật sự là thời điểm lí tưởng cho sự ra đời của một nàng phù thuỷ.

- Đó là điềm báo tốt, - dì tôi, bà phù thuỷ hung dữ Khô Đét, khẳng định như thế.

Bà rất vui mừng có mặt lúc tôi sinh ra đời. Ba tôi, thầy phù thuỷ Tinh Khôn, nhẩm đi nhẩm lại những câu thần chú khiến cho lúc sinh ra tôi sẽ có đầy đủ những phẩm chất của một phù thuỷ: hung dữ, xấu xí và ích kỉ. Còn mẹ tôi, bà phù thuỷ Khôn Ngoan, chỉ trông mong sao cho mọi chuyện mau chóng kết thúc.

Vậy là tôi đã làm ngay việc xấu đầu tiên của mình: bắt mẹ, ba và dì tôi đợi suốt cả đêm dài. Cho đến khi mà mọi người đã quá mệt mỏi vì chờ đợi và ngủ thiếp đi, tôi mới quyết định ra đời.

Tôi nhìn mọi người bằng sự ngạc nhiên khôn tả: dì Khô Đét đang trải giường ngủ, ba tôi vừa cất cuốn sách ước vừa ngáp dài, còn mẹ tôi thì đã ngáy vang. Tôi bực bội ra sức kêu to nhưng cứ bị tiếng sấm át đi. Như thế thật lâu, tôi nghĩ rằng chính mình đã gây ra cơ sự tréo ngoe này. Sau nhiều lần cố gắng vô ích, tôi đành phải chấp nhận một sự thật: tôi chẳng là gì cả giữa cơn dông dữ dội.

Thế là tôi đã ra đời mà không ai hay biết. Bởi vậy tôi cũng làm như mọi đứa bé mới sinh khác: khóc thét không ngừng. Mãi đến khi tôi sắp ngất đi thì mọi người mới đổ xô đến.

- Cần phải quấn tã cho nó, - mẹ tôi bảo.

- Cần phải đọc thần chú cho nó, - ba tôi nói.

- Ta sẽ tặng cho nó những lời nguyền ghê gớm nhất, - dì tôi kêu lên đầy vẻ thích thú.

Ai cũng muốn âu yếm tôi cả nên họ thay nhau nựng nịu, ôm ấp, giành phần ẵm lấy tôi. Tôi hiểu ra rằng mình đã không sinh ra trong một gia đình bình thường. Những biểu hiện trìu mến cảm động đó kéo dài đến tận sáng. Khi mặt trời mọc, ba tôi tuyên bố:

- Cần phải đặt tên cho nó.

Nếu bạn tưởng rằng đấy là chuyện nhỏ thì coi chừng nhầm to! Bạn có biết họ đặt tên bằng cách nào không?

- Ta hãy cắt một lọn tóc của nó, - dì tôi gợi ý, - rồi đốt cháy và xem thử tro sẽ tạo ra hình gì.

Nhưng mọi người đều thấy rằng ý tưởng này không thực hiện được, vì đầu tôi gần như trọc lốc.

- Hãy tắm nó trong sữa dê, - ba tôi đề nghị. - Chúng ta sẽ đặt rác lên trên sữa để đọc tên của nó.

- Anh điên rồi, - mẹ tôi phẫn nộ. - Tắm cho một phù thuỷ sẽ mang bất hạnh tới cho nó. Hơn nữa, không thể tạo cho nó những thói quen xấu. Có ai thấy một phù thuỷ tắm rửa bao giờ chưa? Thật là phi lí! Tốt hơn hết là mình viết những cái tên ra các mẩu giấy, và chọn cái tên nào nó sờ vào đầu tiên.

Khi họ đưa cái chén đựng đầy những mẩu giấy nhỏ ra trước mặt tôi, tôi liền bốc ngay một nắm rõ to, tọng hết vào cái miệng nhỏ xíu và nhai ngấu nghiến. Chứ sao nữa, có ai cho tôi ăn miếng nào đâu và tôi đã đói lả người!

- Thật là quá quắt khi ăn cả những tờ giấy! - Mẹ tôi lầm bầm.

- Quá! Quá! Quá! – Tôi vừa cười vừa lặp lại.

- Sẽ chẳng thể nào xảy ra chuyện này nếu ta có một thằng con trai, - ba tôi nổi cáu.

- Trai! Trai! Trai! - Tôi thích thú lặp lại.

Và dì tôi đã tìm ra giải pháp để đặt tên cho tôi, bằng cách ghép hai chữ “quá” và “trai”, nói lái lại rồi đọc trệch một chút thành “Quái Trư”. Tôi rất sung sướng lặp đi lặp lại:

- Quái Trư! Quái Trư!…

Mọi người ai cũng hài lòng với cái tên này và bắt đầu cảm thấy mệt nhoài sau một đêm vất vả, rồi mạnh ai nấy lăn ra ngủ. Những tiếng ngáy vang rền của chúng tôi đã mau chóng thay thế cho tiếng sấm động của cơn dông đang dần tan xa.

Cũng do đó mà tôi đã có một thói quen xuất sắc là ngủ ban ngày và thức ban đêm. Điều này làm cho mẹ tôi rất hạnh phúc vì giới phù thuỷ vốn rất ghét ánh nắng chói chang của mặt trời. Họ ưa thứ ánh sáng trăng nhàn nhạt hay ánh lửa chập chờn của những ngọn nến hơn.

- Thật mà một đứa bé ngoan, - mẹ tôi nói. - Nó ngủ rất đúng giờ và ăn tất cả những gì nó gặp: bùn đất, đá sỏi, kiến, lá cây, phomát hư và cả giấy nữa…

Mẹ tôi hẳn là muốn tôi chừa món giấy ra, nhưng tôi đã trót xem nó là món khoái khẩu… Giấy càng cũ nát tôi càng cảm thấy ngon miệng.

Tất cả các tranh minh hoạ trong tác phẩm này là của Hélène Desputeaux.

 

Chứng thèm ăn giấy cũ của tôi đã dần dần làm biến mất hàng loạt những cuốn sách ước với những công thức chưa ai từng biết đến.

- Đúng là một thói quen kì cục! - Mẹ tôi than thở. - Chỉ mong là nhờ đó nó có thể học được vài câu thần chú hay một ít phép thuật.

Thật không may là chẳng có gì được như ý mẹ tôi. Tôi chả tài nào nhớ nổi một câu thần chú dù là đơn giản nhất. Những chữ mà tôi có thể học được mà không nhầm lẫn chỉ là: “Úm ba la cóc xấu xí ùm bà là…

Nhưng đó lại là câu bắt đầu cho ít nhất là 352 thứ phép thuật khác nhau: làm mưa, nhuộm đỏ một con quạ, uốn xoăn tóc, làm râu mọc dài ra, và nhiều thứ khác nữa.

- Bắt đầu vậy là tốt, - ba tôi khuyến khích. - Chịu khó thực hành một chút, rồi con sẽ học được những câu thần chú hoàn chỉnh.

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)