Trang chủ > Từ khoá > Truyện thiếu nhi > phù thuỷ
phù thuỷ
Bài viết
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (12)
2, tháng năm 2015, của Nguyễn Tấn Đại
À, tôi chợt nhớ ra một chuyện cần phải làm. Cũng không to tát gì. Tôi chỉ muốn biến hình bầy cừu thành bầy sói để doạ các anh chăn cừu. Như thế hẳn là vui lắm nhỉ. Chào nhé!
Ồ, tôi còn quên nói điều này: ban đêm, nếu tình cờ bạn trông thấy một đồ vật bay không xác định, hãy cố quan sát thật kĩ. Rất có thể đó là một cái thùng rác bay có gắn đèn pha. Bạn chỉ cần đưa tay ra vẫy, và tôi sẽ dừng lại để chào bạn. Hi hi hi…
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (4)
26, tháng tư 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Tôi phải mất ít nhất là năm năm thực hành để hoàn thiện kĩ thuật luyện thuốc của mình. Dì Khô Đét rất tự hào về tôi, vì với món nào tôi cũng tạo ra được thuốc tốt. Tôi đã làm việc cật lực mới đạt được thành tích đó, và cộng với trách nhiệm chạy vặt, tôi tỏ ra khá mệt mỏi vào cuối môn học này.
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (5)
27, tháng tư 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Hồi đó ba tôi cũng chẳng trẻ trung gì mấy, tóc ông đã ngả hết sang màu muối tiêu. Hơn nữa, dường như ông thuộc dòng dõi các quái vật gớm ghiếc, như trong truyện “Giai nhân và Quái vật”. Thậm chí có khi ông còn là hình mẫu cho tác giả của câu chuyện này (hình mẫu của Quái vật, không phải của Giai nhân).
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (1)
10, tháng tư 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Cũng do đó mà tôi đã có một thói quen xuất sắc là ngủ ban ngày và thức ban đêm. Điều này làm cho mẹ tôi rất hạnh phúc vì giới phù thuỷ vốn rất ghét ánh nắng chói chang của mặt trời. Họ ưa thứ ánh sáng trăng nhàn nhạt hay ánh lửa chập chờn của những ngọn nến hơn.
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (11)
2, tháng năm 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Họ cột tôi vào một cái cọc rồi quay ra bàn luận. Họ kể về những chuyến đi gieo tai hoạ của tôi. Có người còn quả quyết rằng chính tôi là người đã tấn công họ lần đầu. Bởi vì người tôi quá bẩn nên không thể nhìn rõ mặt, thế là họ dội cho tôi một sô nước.
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (7)
29, tháng tư 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Bấy giờ tôi chỉ còn nghe tim mình thắt lại một nỗi đau tột cùng, và một cơn giận khủng khiếp bùng lên. Trên chóp cây thông đỏ, con cú vẫn kêu to một cách ngu ngốc. Tôi vội quay về xem lại sách ước và tìm ra câu thần chú biến ca sĩ thành chim cú. Tôi chạy lại vào rừng tìm con cú và đọc ngược câu thần chú.
Xui xẻo là tôi không có một trí nhớ tốt cho lắm, cho nên đã đọc nhầm vài chữ. Con cú không biến ngược lại thành ca sĩ, mà là thành một con voi. Dù sao chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm vì kết quả đều như nhau. Con voi té lăn kềnh từ cây thông xuống đất gãy cổ.
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (2)
11, tháng tư 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Khi không chơi với mèo nữa, tôi buộc phải tìm người khác chơi cùng. Có một người khiến tôi cười no bụng: cô bé thuỷ thần. Gần nhà tôi có một đầm nước đầy những ếch nhái, nòng nọc, thằn lằn con và côn trùng nước. Ở đó còn có một cô bé thuỷ thần.
Dạo đó tôi cứ tưởng cô bé chỉ sống trong đầm nước. Nhưng một hôm, tôi cực kì ngạc nhiên khi thấy cô bé trong một cái vạc đầy nước. Tôi vội chạy đi hỏi mẹ tại sao lại muốn luộc chín cô bé thuỷ thần. Đó là bạn của tôi và tôi không muốn cô bé phải đau đớn.
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (6)
28, tháng tư 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Khi được mẹ yêu cầu thực hiện ba bài phép thuật, tôi đã tìm được cách che giấu sự kém cỏi của mình. Trong lòng bàn tay trái, tôi viết câu thần chú biến thỏ thành cáo. Trong đáy chiếc mũ chóp dài, tôi nhét câu thần chú làm chậm bọn thú. Dưới gót giày, tôi ghi lại câu thần chú thu nhỏ đồ vật.
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (9)
2, tháng năm 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Cuối cùng thì chỉ còn một con vật đủ tiêu chuẩn: Cóc Xanh, con rồng luôn trung thành với tôi. Có ai ngoài nó chứng tỏ xứng đáng với niềm tin của tôi? Cóc Xanh đã luôn ở bên cạnh để an ủi mỗi khi tôi buồn. Nó luôn luôn sẵn sàng động viên mỗi khi tôi sợ hãi. Do đó, tôi cho là Cóc Xanh sẽ tình nguyện làm công việc này.
Không để cho nó kịp có thời gian suy nghĩ, tôi niệm ngay câu thần chú. Ngay lập tức thân hình nó biến dạng. Cái đuôi co lại. Mõm nó biến thành mỏ chim. Cặp tai biến mất. Đôi chân trước biến thành đôi cánh. Đôi chân sau biến thành cặp chân chim. Và một bộ lông vũ sặc sỡ mọc ra bao phủ khắp mình.
-
Hồi ức một nàng phù thuỷ (8)
29, tháng tư 2015, của Nguyễn Tấn Đại
Cuối cùng tôi quyết định làm mưa. Tôi nghĩ đến cảnh cả ngôi làng bị vấy bẩn, thật là khoái chí. Hơn nữa, đây là một trong số hiếm hoi các câu thần chú mà tôi học thuộc lòng được. Thế là, đứng thẳng người, tôi hét vang lên câu thần chú ấy.
- Con ễnh ương con ếch ộp mưa dâu tằm rơi lộp độp.
Ngay lập tức cả ngôi làng chìm ngập trong một cơn mưa trái cây, thứ trái nhỏ, đen, ngọt và chín mọng. Chúng rơi lộp độp trên mái nhà, nát bấy dưới đất và dính bết lên đầu tôi.
Tôi đã hô biến cơn mưa thành công, nhưng lại quên mất một điều: khi đứng một mình giữa làng, tôi trở thành nạn nhân chính dưới cơn mưa.