Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (12)

Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.

Hồi ức một nàng phù thuỷ (12)

Thứ bảy 02/05/2015, của Nguyễn Tấn Đại

Xem: Chương 1 > Chương 2 > Chương 3 > Chương 4 > Chương 5 > Chương 6 > Chương 7 > Chương 8 > Chương 9 > Chương 10 > Chương 11

 Chương 12

 Đoạn kết buồn

Nằm dài trên cánh đồng lúa mì, miệng ngậm một cọng cỏ, tôi mơ màng ngắm các làn mây trôi qua. Tôi đắm mình trong hồi ức về thời thơ ấu. Các bạn sợ lắm phải không? Các bạn tưởng rằng tôi đã chết… Tôi cũng vậy, đêm ấy tôi đã rất sợ.

Nhưng cuối cùng, tôi đã được cứu thoát. Khi tôi không còn chút hi vọng nào nữa thì một cơn dông đã kéo đến. Trời mưa như trút… Đám cháy mau chóng bị khống chế và giàn hoả cũng tắt ngúm. Cóc Xanh thì được tắm một trận đã đời nên cũng đã dịu lại. Ngay lập tức nó phát hiện ra tôi trong bộ dạng hết sức tội nghiệp.

Bằng vài cú mổ trời giáng, nó đã cắt đứt dây trói. Chúng tôi trốn ngay về khu rừng của mình, trước khi dân làng chui ra khỏi chỗ nấp. Phải mất vài tuần sau đó tôi mới trở lại được nhịp sống bình thường. Khi đã tĩnh tâm, tôi bắt đầu suy nghĩ tìm cách cải thiện hiệu quả làm việc của mình.

Tôi hoàn chỉnh cái thùng rác bay bằng cách gắn cho nó các tay cầm và một chiếc đèn pha dùng để bay ban đêm. Hơn thế nữa, tôi yêu cầu nó chỉ được cất cánh sau hiệu lệnh của tôi: ba cú dậm chân xuống đáy.

Ngoài ra, tôi còn đánh số cho các câu thần chú. Tôi chỉ việc nói ra con số và Cóc Xanh sẽ nhắc ngay cho tôi câu thần chú chính xác. Phương pháp này tiện lợi ở hai điểm. Thứ nhất, tôi chắc chắn được rằng con vẹt của tôi không đọc thần chú cho bất kì ai khác ngoài tôi. Thứ hai, cách này có thể giúp tôi học thuộc dần các câu thần chú. Thật ngạc nhiên là khi gắn cho mỗi câu thần chú một con số thì tôi lại dễ dàng nhớ ra ngay.

Nhờ đó, tôi đã trở thành một phù thuỷ thật sự. Tôi chỉ mới vừa 20 tuổi. Tôi thuộc nằm lòng tất cả những gì mà một phù thuỷ chân chính cần phải biết. Tôi đi lại bằng một phương tiện hết sức đặc biệt, nhưng cũng rất hiệu quả. Bên cạnh tôi luôn luôn có người bạn đồng hành lí tưởng: một con rồng đã hoá vẹt.

Thật thế, tôi có thể tự hào về chính mình. Cuối cùng tôi đã thành công! Tôi đã có một nghề phù thuỷ rực rỡ, dài và đẹp. Tôi bay đi khắp nơi trên thế giới để gieo rắc tai hoạ và nỗi khiếp sợ.

Rồi không lâu sau tôi lại bắt đầu chán. Những ngày đầu thì vui thật, nhưng dần dà công việc này không còn hấp dẫn nữa. Nếu muốn thoát khỏi buồn chán, tôi cần phải đổi mới, sáng tạo ra những câu thần chú khác lạ.

Cứ như thế cuộc đời trôi qua và tôi ngày càng già đi. Bây giờ tôi đã gần 92 tuổi. Nhưng đối với phù thuỷ, tuổi này hãy còn trẻ chán. Tôi chỉ mới bị gãy một cái răng (do va vào gốc cây trong lúc chạy trốn ba gã muốn thiêu sống tôi). Tôi chỉ có vài nếp nhăn quanh mắt. Tôi vẫn còn chạy khoẻ, nhảy khoẻ và trèo cây khoẻ như xưa.

Tôi thì vẫn khoẻ mạnh như ru. Buồn thay, người bạn trung thành Cóc Xanh của tôi lại không được như thế. Nó trở nên cực kì già yếu. Bộ lông vũ đẹp đẽ ngày nào giờ đã rụng đi nhiều. Nó bay thật thấp với nỗi lo rơi xuống đất bất đắc kì tử. Đã thế, trí nhớ của nó cũng kém cỏi hẳn.

Một hôm, tôi bảo nó nhắc câu thần chú làm biến mất bọn quạ, nó lại cho tôi câu thần chú làm biến mất bọn vẹt. Tôi lặp lại không hề suy nghĩ, và kết quả là Cóc Xanh của tôi biến mất.

Chỗ nó vừa ở đó chỉ còn lại một cái lưỡi: cái lưỡi rồng. Dĩ nhiên rồi, cái lưỡi này không phải là lưỡi vẹt nên không biến mất. Và để tưởng nhớ Cóc Xanh, tôi ướp cái lưỡi và luôn giữ nó bên người, trong túi, như một lá bùa may mắn.

Đối với giới phù thuỷ, bùa may mắn được ưa thích nhất là đuôi rắn độc, nước bọt cóc, chân nhền nhện và lưỡi rồng. Dẫu như thế, cuộc đời của Cóc Xanh thân yêu đã kết thúc thật buồn. Thật tội nghiệp cho con vật phun lửa khó bảo ấy!

Trái tim tôi cũng biết rung động chứ, phải không bạn! Tôi đã khóc rất nhiều khi người bạn nhỏ bé tan thành ảo ảnh. Người thường vẫn chẳng bao giờ tin rằng chúng tôi cũng có những tình cảm chân thành. Sự thờ ơ của mọi người trước nỗi đau ấy đã làm tôi thấy tổn thương nghiêm trọng. Tôi nghĩ mỗi người đều cần phải biết một phù thuỷ thực sự là như thế nào.

Thế là tôi quyết định kể lại câu chuyện này. Bạn đã đọc và bạn hiểu được tôi…

Thật tình, tôi có hung dữ quá đâu. Tất cả cũng chỉ vì tôi muốn đùa giỡn chút xíu: bay lòng vòng, làm biến hình đồ vật hay giấu chúng đi. Tôi có gây ra chuyện gì ghê gớm lắm đâu…

À, tôi chợt nhớ ra một chuyện cần phải làm. Cũng không to tát gì. Tôi chỉ muốn biến hình bầy cừu thành bầy sói để doạ các anh chăn cừu. Như thế hẳn là vui lắm nhỉ. Chào nhé!

Ồ, tôi còn quên nói điều này: ban đêm, nếu tình cờ bạn trông thấy một đồ vật bay không xác định, hãy cố quan sát thật kĩ. Rất có thể đó là một cái thùng rác bay có gắn đèn pha. Bạn chỉ cần đưa tay ra vẫy, và tôi sẽ dừng lại để chào bạn. Hi hi hi…

 HẾT

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)