Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (5)

Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.

Hồi ức một nàng phù thuỷ (5)

Thứ hai 27/04/2015, của Nguyễn Tấn Đại

Xem: Chương 1 > Chương 2 > Chương 3 > Chương 4

 Chương 5

 Bể nước ma thuật

Làm cha mẹ có ai không muốn con mình lớn lên trong tình thương yêu, có khuôn mặt xinh đẹp và trí óc thông minh. Nhưng ba mẹ tôi không giống những người bình thường. Cho nên, khi trông thấy tôi trở về mà vẫn vụng về, xấu xí và nhếch nhác, họ đã rất vui mừng. Mười sáu tuổi, trong mắt ba mẹ tôi là hình mẫu đẹp nhất cho các phù thuỷ trẻ.

Quần áo xộc xệch. Đầu tóc rối bù. Mặt mũi tay chân luôn lấm lem. Đi thì lúc bước thất thểu, lúc nhảy lò cò trên đường. Một người mẫu lí tưởng! Ba mẹ tôi có thể tự hào về điều đó.

Mỗi người tặng tôi một cú kẹp đau điếng bằng cái gắp than. Tôi rất hạnh phúc vì cách biểu hiện tình cảm như thế rất hiếm thấy ở các phù thuỷ. Đó là dấu hiệu của một tình yêu thương vô hạn.

Ba tôi là người đầu tiên lấy lại được tác phong tự nhiên hàng ngày. Ông trợn mắt nhìn tôi và quát to:

- Làm sao mà con cứ thích kéo lê cái con chó đó bên mình vậy?

Ý ông muốn nói đến Cóc Xanh, con rồng của tôi. Tôi đã tìm mọi cách nhét nó vào trong váy, thế mà cái đuôi vẫn cứ thò ra, làm cho ba tôi thấy. Tôi ấp a ấp úng giải thích:

- Con thích con rồng này lắm. Nó làm con thấy yên tâm. Ba biết đó, nó dữ hơn là người ta tưởng…

- Thôi đi, - mẹ tôi nói, - Quái Trư vẫn chỉ là con nít thôi mà.

- Nhưng xét cho cùng thì nó cũng đã qua cái tuổi để chơi cùng với một con chó, dù đó có thể là con chó rồng!

Ba mẹ tôi bắt đầu to tiếng và sẵn sàng giở mọi ngón nghề phù thuỷ để hăm doạ nhau. Tôi thấy trong tim bồi hồi xúc động. Suốt thời kì ở nhà dì Khô Đét, tôi đã buồn chán biết bao khi thiếu vắng cái không khí gia đình ấm áp như thế này.

Tuy nhiên, tôi cũng tranh thủ cuộc tranh cãi đó để trèo lên gác cất con Cóc Xanh. Khi sự yên tĩnh được thiết lập trở lại, ba tôi phải thực hiện nghĩa vụ kiểm tra kiến thức của tôi. Ông hỏi tôi về tên của các loài cây, các loài côn trùng cũng như của mọi thứ người ta có thể thấy trong thiên nhiên. Ông cực kì hài lòng với những câu trả lời của tôi và khuyến khích tôi hơn nữa.

- Bây giờ con đã thực sự trở thành một phù thuỷ, con sẽ giúp ba tạo ra một bể nước ma thuật.

Bể nước này có công dụng mang lại vẻ đẹp và sự trẻ trung vĩnh cửu cho những ai tắm ở đó một lần. Ba tôi rất quyết tâm thử nghiệm vụ này và kết quả thật là ấn tượng.

Ngay cả mẹ tôi cũng phải khó khăn lắm mới nhận ra được ông. Hồi đó ba tôi cũng chẳng trẻ trung gì mấy, tóc ông đã ngả hết sang màu muối tiêu. Hơn nữa, dường như ông thuộc dòng dõi các quái vật gớm ghiếc, như trong truyện “Giai nhân và Quái vật”. Thậm chí có khi ông còn là hình mẫu cho tác giả của câu chuyện này (hình mẫu của Quái vật, không phải của Giai nhân).

- Được thấy ba trẻ và đẹp như vầy, - tôi nói với ông, - con buồn quá. Ba muốn sao chứ con vẫn thấy thích cái già nua gớm ghiếc kia hơn. Con chả thích bộ dạng của ba bây giờ đâu.

Nhưng có lẽ ông cảm thấy hạnh phúc khi trở nên trẻ và đẹp. Ông cũng rất hài lòng với thói quen làm đồ ăn phù thuỷ của tôi. Sau đó ông lại khám phá ra trong một cuốn sách ước cũ rích một câu thần chú có thể biến các kim loại tầm thường thành vàng ròng. Ông đã tạo nên hàng núi vàng. Ông mang vàng cất vào trong các hòm chứa. Một gia tài khổng lồ!

- Ba có rất nhiều vàng và rất đẹp trai, - ông tuyên bố. – Bây giờ chỉ còn quyền lực nữa mà thôi. Ba sẽ trở thành vua của vương quốc rộng lớn nhất trần gian… Ha ha ha… Trước tiên là phải tiêu diệt ông vua đang trị vì. Quái Trư, con hãy làm một con búp bê hình nhân của ông vua này cho ba.

Tôi thực hiện nhiệm vụ của mình một cách vui vẻ. Cuối cùng thì tôi cũng được chơi với búp bê mà không bị gầm ghè. Với những cọng rơm chẻ ra, tôi tạo nên thân mình, chân và tay. Tôi mặc cho nó quần áo đẹp bằng vải lụa màu đỏ và vàng. Một trái sồi to được tôi dùng làm đầu. Tôi lại vẽ cho nó mắt, mũi, miệng và dán lên đỉnh đầu một túm lông của con mèo già Râu Đỏ. Cuối cùng nó được đeo một chiếc vương miện bằng dây sắt và mặc một chiếc áo khoác cụt tay bằng len.

Nhưng ba tôi chẳng để tôi yên với trò chơi búp bê này.

- Thật không xứng danh phù thuỷ chút nào khi cứ loay hoay với thứ đồ vớ vẩn như thế.

- Ba có thể ngồi hàng giờ liền để làm đủ trò với con búp bê này, - tôi trả lời.

- Ba con muốn dùng con búp bê hình nhân này và những câu thần chú để điều khiển ông vua thật theo ý mình, - mẹ tôi giải thích. – Đó không phải là con búp bê bình thường mà là một hình nhân có nhiều quyền năng pháp thuật.

Để kiểm tra xem ông vua có thực sự nằm dưới quyền kiểm soát của mình không, ba tôi nghĩ ra những cách mà khó có ai tưởng tượng ra nổi. Ông vua bị bắt đi dạo quanh lâu đài bằng cách bước trên những bàn tay. Ông ta bị dựng dậy lúc nửa đêm ngồi thổi kèn đồng và như thế đánh thức tất cả mọi người. Ông lại bị ép kêu “hây da hây da” suốt cả ngày. Khi chắc chắn rằng ông vua đã hoàn toàn bị mình điều khiển, ba tôi bắt ông ta trèo lên ngựa và đến nhà tôi.

Thật ra các kị sĩ trong cung đã nhận thấy hành động của vua rất bất thường. Họ quyết định theo dõi vua xem thử chuyện gì đã xảy ra. Khi nhà vua bước vào nhà của kẻ đã thôi miên mình, họ liền xông vào giải cứu.

Các kị sĩ phá tung cửa và tấn công ba tôi. May mắn thay, với tuổi trẻ vĩnh cữu có được, ba tôi khoẻ và nhanh nhẹn lạ lùng. Ông nhanh chóng thoát ra được bằng cửa sau. Nhưng trời bên ngoài tối mịt, và trong bóng đêm ông không thấy bể nước ma thuật nằm giữa vườn. Ông vấp phải nó và ngã ùm vào bên trong.

Có một điều ông chưa biết, nhưng đã mau chóng hiểu ra, là khi tắm lần thứ hai trong bể nước ma thuật này, sắc đẹp sẽ vỗ cánh bay đi. Thoáng một cái, vẻ đẹp và sự trẻ trung biến mất, ông lại trở thành gớm ghiếc và già nua.

Các kị sĩ hoàng cung không nhận ra ông nên tiếp tục lục soát xung quanh tìm kiếm một chàng phù thuỷ trẻ và đẹp trai. Họ thấy việc một quý cụ tắm táp giữa khuya rõ là hơi kì cục, nhưng hoàn toàn chả có mối liên hệ nào giữa ông già này và một tay phù thuỷ trẻ.

Thế là ba tôi thoát khỏi tay các kị sĩ. Nhưng xui rủi là đêm đó trời rất lạnh và ông đã bị cảm trầm trọng. Mẹ tôi đã cố sức chữa trị cho ông bằng dầu gió và các món canh phép thuật. Nhưng chả có tác dụng gì, rồi ông đã ra đi ít lâu sau một cơn viêm phổi nặng.

Ba tôi đã mất trước khi có thể kiểm tra kiến thức của tôi về các câu thần chú. Có lẽ ông sẽ cực kì thất vọng khi nhận ra rằng tôi hoàn toàn dốt đặc trong môn này.

Cái chết thật ra là tốt cho ba tôi, bởi nếu không ông sẽ phải thất vọng não nề. Phần tôi thì sẽ được thoát khỏi những hình phạt nghiêm khắc. Ba tôi sẽ không bao giờ chấp nhận được việc tôi không phải là một phù thuỷ khéo léo nhất trong mọi nghệ thuật phù thuỷ.

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)