Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hồi ức một nàng phù thuỷ > Hồi ức một nàng phù thuỷ (11)
Susanne Julien. Les mémoires d’une sorcière. 1994.
Hồi ức một nàng phù thuỷ (11)
Thứ bảy 02/05/2015, của
Xem: Chương 1 > Chương 2 > Chương 3 > Chương 4 > Chương 5 > Chương 6 > Chương 7 > Chương 8 > Chương 9 > Chương 10
Chương 11
Sập bẫy
Bạn sẽ làm gì trong hoàn cảnh đó? Tôi không còn quyền chọn lựa nào khác. Tôi cần phải giải thích.
- Cú cu! Tôi đây! À mà không, không phải tôi! Thật ra, đây chỉ là ảo ảnh mà quý vị trông thấy thôi. Quý vị đang bị mộng du tập thể đấy. Hãy nhắm mắt lại và chỉ một giây thôi là tôi biến mất ngay. Bà dì Quái Trư của tôi đã cho quý vị một vố thật đau há! Thật là vui quá đi mất! Thôi bây giờ tất cả hãy về ngủ đi. Xin chào, những người bạn dễ thương.
Những người này chẳng có vẻ gì là đùa giỡn. Họ điên cuồng nhảy xổ vào tôi. Họ giật tóc tôi, kéo tay tôi, đá túi bụi vào chân tôi, và lôi tôi về giữa làng. Ai nấy đều la hét, xô đẩy và cố tìm cách đập cho tôi một trận. Khi họ tụ tập đông đủ, vị trưởng làng yêu cầu tất cả im lặng. Sau đó, ông ta thông báo rằng, theo luật lệ của đất nước này, cần phải tổ chức một phiên toà xét xử tôi. Ái chà! Tôi vẫn còn chút thời giờ để tìm cách thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này.
Họ cột tôi vào một cái cọc rồi quay ra bàn luận. Họ kể về những chuyến đi gieo tai hoạ của tôi. Có người còn quả quyết rằng chính tôi là người đã tấn công họ lần đầu. Bởi vì người tôi quá bẩn nên không thể nhìn rõ mặt, thế là họ dội cho tôi một sô nước.
Như thế cũng chẳng ích gì, vì lần đầu tiên họ trông thấy tôi thì khắp người tôi nhơm nhớp dâu tằm. Nhưng chẳng cần phải gieo nghi hoặc gì thêm cho những người này.
- Có đúng thật là phù thuỷ không? - Một người hỏi.
- Hãy tra khảo mụ ta đi! - Một người khác lên tiếng.
- Hãy biến ngay những cái nồi này trở lại thành nhà! - Vị trưởng làng ra lệnh cho tôi.
- Với tôi chuyện này là không thể làm được, - tôi lịch sự trả lời. - Tôi đã quên mất câu thần chú.
Tôi không nói với họ rằng mình không muốn làm chuyện đó, ngay cả khi tôi biết câu thần chú. Ngôi làng trông thật ngộ nghĩnh với những chiếc nồi thay thế cho các ngôi nhà. Thế là họ nổi xung lên sau lời từ chối của tôi. Họ đồng thanh la lớn:
- Lên giàn hoả, mụ phù thuỷ! Hoả thiêu mụ phù thuỷ!
Họ chất quanh dưới chân tôi bất cứ mẩu gỗ nào họ nhặt được. Sau đó vị trưởng làng tiến lên phía trước, tay giơ cao một cây đuốc. Ông ta bảo tôi nếu muốn sống thì phải biến ngay những cái nồi khổng lồ kia thành nhà.
Tôi đã định trả lời rằng điều đó là không thể, nhưng khi ngước nhìn lên trời, tôi trông thấy Cóc Xanh. Lúc về tới nhà, nó mới phát hiện ra là cái thùng rác trống không. Vì vậy nó đã lần ngược trở lại để tìm tôi.
Tôi hét lên kêu nó nhắc câu thần chú. Dân làng nghe tiếng niệm chú của nó thì tưởng chính nó là phù thuỷ. Trong khi tôi đọc thần chú, họ lượm đá ném tới tấp vào Cóc Xanh. Họ ném không trúng đích, nhưng vì quá sợ hãi nên nó phun lửa phì phì khắp nơi. Vậy là các ngôi nhà vừa trở lại nguyên hình bắt đầu bốc cháy. Đứng trên giàn hoả, tôi cười nghiêng cười ngửa. Còn dân làng thì hoảng hốt chạy trốn các tia lửa bủa vây. Họ đổ dồn về trốn phía con suối. Tôi vẫn cười không dứt trong tiếng gỗ cháy lụp bụp.
Tất cả xung quanh tôi đã trở thành mồi của ngọn lửa hung hãn. Tôi vẫn cười, cười và cười. Cho đến lúc mà Cóc Xanh cẩu thả phun một ngọn lửa ngay dưới chân tôi. Ngay lập tức giàn hoả bốc cháy. Mới đầu thì tôi còn chưa lo lắm. Tôi vẫn tin rằng mình còn được an toàn với thứ nước phép chống lửa. Nhưng tôi quên mất rằng người ta đã xối nước lên người tôi và bao nhiêu nước phép đều trôi đi cả. Tôi không còn được bảo vệ.
Khi phát hiện ra điều đó, tôi đã vã mồ hôi khắp người. Tôi hét lên gọi Cóc Xanh tới cứu khẩn cấp. Nhưng nó không nghe tiếng tôi, vả lại còn đang rất giận dữ cố ngừng phun lửa.
Cuộc đời tôi thế là chấm hết. Chỉ mới vừa bắt đầu mà sự nghiệp phù thuỷ của tôi đã phải đột ngột kết thúc như vậy sao?