Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Thơ > Những đứa con lưu lạc

Những đứa con lưu lạc

Chủ nhật 15/03/2015, của Nguyễn Tấn Đại

 

Lớp Pháp-Sinh 1B ngày ấy

Mười lăm người mới đến lơ ngơ

Ngó mặt nhau lạ hoắc lạ hươ

Một anh chàng vội vàng cuốn gói.

 

Chỉ gặp nhau mỗi tuần ba buổi

Tiếng Tây u nói năng xì xồ

Nhớ được mỗi một từ “Bonjour”

Còn thì rối như lớp toàn con gái.

 

Ba chàng trai rõ hiền như đất

A Phun trông nghiêm nghị vô cùng

Ít nói, hay cười mà ý chắc như đinh

Cả lớp xem như là anh cả.

Đỗ Thế Trinh chàng trai đất Quảng

Hay nói xa xôi như quê hắn mịt mờ

Miệng cười cười và đôi mắt mở to

Như thể muốn nhìn đời thêm cho rõ.

Còn tôi đây chẳng có gan tự hoạ

Bởi riêng tôi đã phức tạp lắm rồi

Vẽ mình thêm chi cho nhiều rắc rối

Không khéo các cô lại kiện tôi.

 

Mười một nàng con gái vậy mà vui

Lớp chỉ toàn đồ ăn và tiếng nói

Học lơ mơ cô bực mình la mãi

Đến mệt hơi cô giận nói “Tant pis”.

 

Tình tình điềm đạm ai khác Kiều Châu

Công việc lớp đều lo toàn trôi chảy

Tuy bước đường nhiều gập ghềnh trắc trở

Vẫn lần hồi từng bước vượt qua.

Còn Kim Ánh nhà thơ của chúng ta

Thường chạy xe đạp nhanh như gió

Mà ý tưởng xanh màu cây màu cỏ

Bất chợt hiện lên một ý thơ.

Lê Khanh dịu dàng với đôi mắt mơ

Sóng sánh đen giọt cà phê Đắc Lắc

Giọng nói nhẹ nhàng như gió rừng thanh thoát

Dễ say lòng như cạn chén rượu cay.

Lại dịu dàng như Mỹ Hạnh ta đây

Với Kiều Oanh thiết thân như ruột thịt

Chuyện nhỏ chuyện to như hai mà một

Chuyện trên chuyện dưới là một nhưng lại hai.

Thảo Sương đã dẫn đầu đàn chim bay

Tiên phong viễn du sang thăm đất Pháp

Ánh sáng Ba lê đã nhìn tận mắt

Rượu Bordeaux có gợi nhớ quê dừa?

Thanh Thuỷ nhà ta chắc là hay... ngủ trưa

Cho nên đã gia tăng phần... sức nặng

Vui vẻ cười và vô tự quậy

Các chàng trai chỉ còn nước lắc đầu.

Bích Hồng cô ca sĩ đến từ đâu?

Mà giọng hát như sơn ca miền sơn cước

Nghe nao lòng tưởng chừng mơ thấy được

Hà Nội êm đềm... bóng nước... cánh hoa rơi.

Lệ Phương ôi ánh nắng mặt trời

Sao không nóng như vầng dương rực lửa?

Đà Lạt bao đời nay đà như rứa

Trời se lạnh dẫu đang giữa ban trưa.

Người thị thành duy nhất là Huỳnh Lê

Đơn sơ như chùm hoa thạch thảo

Hương hoa tím dẫu chẳng vương tà áo

Vẫn gần gũi như thân đã từ lâu.

Nhân vật cuối cùng quan trọng biết bao

Nếu vắng đi hẳn vô cùng buồn tẻ

Vắng cả đồ ăn, nước uống và nụ cười tươi trẻ

Tên là gì đây? - À, Đinh Tấn Nguyệt Thi.

(Sài Gòn, 25/02/1998)

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)