Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Thơ > Hai mươi mùa mưa nắng

Hai mươi mùa mưa nắng

Thứ bảy 20/05/2017, của Nguyễn Tấn Đại

Mười chín mùa mưa qua,
Mười chín mùa mẹ nhọc nhằn cơ cực,
Nuôi con khôn lớn
Từ dòng máu yêu thương, từ mạch đất quê hương.

Con lớn lên qua mười chín mùa nắng,
Mẹ già nua khắc khổ dấu thời gian.
Nắng ngoài kia như tình mẹ ấm áp,
Sáng màu lửa con thắp mãi trong tim.

Mười chín mùa mưa nắng thấm vào nhau
Thành máu đỏ trong con cuộn chảy.
Mười chín mùa nghe thông reo gió hát
Thành tình yêu hòn đất đỏ sương mù.

Mười chín mùa dòng sông đứng không trôi,
Mang trong mình những nỗi niềm tâm sự,
Người ta bảo sông quê thường chảy chậm,
Bấy đến nay sông ta vẫn im lìm.

Mỗi mùa qua mỗi đoàn thuyền đi xa,
Theo cánh gió lênh đênh về phía biển,
Nơi mưa và nắng đều mang nồng vị mặn,
Mỗi mùa qua sao chưa thấy thuyền về?

Mùa mưa thứ hai mươi. Mùa nắng thứ hai mươi.
Con cũng đã xuôi dòng về biển,
Xa rồi dòng sông bình lặng,
Chập chờn... giấc mộng... trùng khơi…

Nắng cho lửa sáng mãi trong tim,
Mưa cho sông vẫn mát trong lòng,
Mùa thứ hai mươi con cài lên ngực áo,
Một cánh hồng. Nhớ mười chín mùa qua.

(Đêm mưa KTX, 17/05/1997)

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)