Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Thơ > Gửi em - Hoa quỳ vàng
Gửi em - Hoa quỳ vàng
Thứ hai 22/05/2017, của
Ta đi ta nhớ ngày xưa,
Nhớ con dốc đá nhuộm hoa quỳ vàng,
Nhớ nghìn mặt trời chói chang,
Hai bận nở-tàn ấm cả mùa đông.
Ta đi ta nhớ dòng sông,
Bao năm ngưng chảy, nặng lòng ưu tư.
Bên rừng thông hát vi vu,
Nghe văng vẳng tiếng thiên thu vọng về.
Xứ mình kẻ chợ người quê,
Cánh chim mấy bận quy về cố hương?
Ta đi ta nhớ mái trường,
Nhớ khi trống điểm ngập đường áo bay.
Áo người trắng quá, như mây,
Lòng ta chếnh choáng như say men nồng.
Nhớ chiều gió vàng phấn thông,
Tóc dài tung xoã mênh mông đất trời.
Nhớ ngày còn bé mưa rơi,
Có đôi bạn nhỏ cùng chơi thả thuyền,
Mang chú thuỷ thủ kiến đen,
Nước xoáy xoay tròn, mơ ước trôi xa…
Ngày thơ tháng mộng dần qua,
Biết nhung nhớ đã phôi pha chia lìa.
Người giờ ở núi bên kia,
Có chăng một thoáng nhớ về bên đây?
Quê ta vẫn chẳng đổi thay,
Sông đi, đi mãi, có quay về nguồn?
Quỳ vàng vẫn thức đêm đêm,
Hoa tàn cánh rữa
(Sài Gòn, 23/06/1997)