Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Thơ > Du ca ngày cũ

Du ca ngày cũ

Thứ hai 22/05/2017, của Nguyễn Tấn Đại

Mang chút nắng Sài Gòn về với những mù sương,
Gặp lại em,
Nắng ngỡ ngàng trốn mất.
Hạt mưa bay,
Sao chẳng làm ướt tóc,
Hay tóc ướt rồi,
Mà vì đâu anh chẳng hay?

Bàn tay nắm bàn tay,
Chợt nghe đất trời bừng lên rực rỡ,
Những hoa và nắng,
Và sóng biển muôn trùng,
Và những lá trạng nguyên,
Rơi chao đảo từ trong kí ức,
Về ánh mắt em nhìn,
Ngỡ gần mà xa cách.

Tay rời tay,
Anh cũng vừa rơi mất,
Chiếc lá diêu bông bấy lâu ầm thầm,
Diêu bông thấm đẫm màu trạng nguyên,
Thành hình hài một trái tim chậm nhịp,
Vào đáy mắt em,
Diêu bông hoá ngọc,
Vẫn thắm đỏ màu trạng nguyên năm nào.

(Sài Gòn, 25/07/1997)

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)