Nguyễn Tấn Đại

Cuộc đời là một chuyến viễn du bất tận...

Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Thơ > Chị

Chị

Thứ năm 09/05/2013, của Nguyễn Tấn Đại

Từ khi còn chưa trọn hình hài

Chị đã theo mẹ về nơi miền đất lạ

Tránh đạn bom thù

Tránh khói lửa chiến tranh.

*

Ba tuổi chưa nhớ mặt cha

Đã mang trong mình nỗi đau viên đạn lạc

Cha hi sinh rồi

Đôi mắt tròn ngơ ngác

Chị có giật mình khóc thét giữa chiêm bao?

*

Rồi đạn bom thôi thét gào

Chiến tranh ngừng khói lửa

Tuổi thơ lặng lẽ trôi

Thời gian đi ngang cửa

Nhục nhằn kiếp mồ côi

Mẹ con ôm nhau ngồi khóc

Ai đổ giọt mồ hôi

Ai rơi giọt nước mắt

Ai đếm đong giùm chị tháng năm

Nuốt nước mắt vào lòng

Chị như cây vươn lên trong gió bão.

*

Chị và em chung nhau nửa dòng máu

Nhưng cùng tình mẹ thấm đầy những yêu thương

Mình như cây mọc lẻ loi bên đường

Tựa vào nhau dưới nắng mưa mà sống

Em thơ ngây như chim non bé bỏng

Chị vươn cành ấp ủ chở che

Khi cánh chim lao đao giữa cuộc sống trăm chiều

Chị là niềm tin cho em nhớ về cội...

*

Em đang đi giữa dòng đời rất vội

Bỗng nhớ mỗi ngày quê mình chậm trôi

Mặt trời lừng lững trèo qua núi kia rồi

Chị lại tất bật một ngày như bao ngày cũ.

(Sài Gòn, 24/09/1997)

Phản hồi về bài viết

Bạn là ai?
Bài viết của bạn

(Để bắt đầu một đoạn mới, bạn chỉ cần chừa hàng trống)