Trang chủ > Ngôn luận và văn chương > Văn chương > Hoàng tử bé
Hoàng tử bé
Bản dịch truyện "Hoàng Tử Bé" (Le Petit Prince - Antoine de Sait-Exupéry), dịch từ bản gốc tiếng Pháp mới phục hồi năm 1999 của NXB Gallimard. NXB Hội Nhà văn xuất bản năm 2005, dịch giả (Nguyễn Tấn Đại) hiệu chỉnh và đăng trên mạng 2007-2011. Có biên tập 2020. Trong đó, đoạn trích chương XXI đã được chọn làm ngữ liệu sách giáo khoa Ngữ văn 6. Tập một do Nguyễn Thị Ngân Hoa chủ biên, Bộ sách Kết nối tri thức với cuộc sống (tổng chủ biên Bùi Mạnh Hùng), NXB Giáo dục Việt Nam. Bản dịch đã hiệu đính và biên tập bổ sung này được NXB Phụ nữ Việt Nam tái bản năm 2021 với số hiệu ISBN 978-604-329-597-9.
Ở đợt tái bản lần thứ hai năm 2022, ISBN 978-604-375-790-3, có thêm một số điểm chỉnh sửa, sao cho thể hiện tốt nhất tinh thần của nguyên tác. Ấn bản này tiếp tục được chọn (đoạn trích các chương I, II và XXVII) làm ngữ liệu sách giáo khoa Ngữ văn 8. Tập hai do Đỗ Ngọc Thống chủ biên, bộ sách Cánh diều (tổng chủ biên Nguyễn Minh Thuyết), NXB Đại học Sư phạm TP. HCM, 2023.
-
Hoàng tử bé (XVIII)
03/09/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Vốn có lần thấy được một đoàn lữ hành đi ngang qua, bông hoa nói:
- Con người hả? Tôi nghĩ là họ có sáu bảy người gì đó. Tôi thấy họ cách đây nhiều năm rồi. Nhưng chẳng ai biết có thể tìm thấy họ ở đâu. Gió đưa họ đi. Họ không có rễ, thật là bất tiện cho họ.
-
Hoàng tử bé (XVII)
22/08/2011, của Nguyễn Tấn Đại
- Tôi có thể đưa bạn đi xa hơn cả tàu thuyền, - con rắn nói.
Rồi nó cuộn mình quanh gót chân hoàng tử bé, như một chiếc vòng vàng:
- Tôi mà chạm vào ai, người đó sẽ được tiễn đưa về lòng đất nơi họ đã sinh ra, - nó nói tiếp. - Nhưng bạn trong trắng lắm và lại từ một ngôi sao trời hiện xuống…
-
Hoàng tử bé (XVI)
22/08/2011, của Nguyễn Tấn Đại
Để dễ dàng hình dung ra kích thước Trái Đất, các bạn cứ tưởng tượng rằng vào thời chưa có điện, trên cả sáu miền lục địa, người ta cần phải dùng đến một hệ thống thắp sáng bao gồm bốn trăm sáu mươi hai ngàn năm trăm mười một người thắp đèn đường.
Từ xa nhìn lại có thể thấy một quang cảnh lung linh. Hệ thống này hoạt động giống như một đội múa balê.
-
Hoàng tử bé (XV)
22/08/2011, của Nguyễn Tấn Đại
“Bông hoa của mình là thứ phù du, - hoàng tử bé lẩm bẩm, - và nó chỉ có bốn cái gai để chống chọi lại với cuộc đời. Còn mình thì đã để nó lại một mình ở nhà.”
Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy hối tiếc. Nhưng rồi cậu lấy lại tinh thần và hỏi:
- Bác khuyên cháu nên đi đâu?
- Tới Trái Đất, - nhà địa lí trả lời. - Ở đó nghe nói hay lắm…
-
Hoàng tử bé (XIV)
11/05/2010, của Nguyễn Tấn Đại
Ít ra việc ông làm còn có chút ý nghĩa. Khi ông thắp sáng ngọn đèn, cứ như là ông đã thắp sáng thêm một vì sao, hay một bông hoa. Khi ông tắt ngọn đèn, tức là bông hoa hay vì sao đó đi ngủ. Công việc đó thật dễ thương. Đúng thật đó là việc có ích, bởi vì nó dễ thương.
-
Hoàng tử bé (XIII)
11/05/2010, của Nguyễn Tấn Đại
Khi chú em tìm thấy một viên kim cương không của ai cả, nó là của chú em. Khi chú em tìm thấy một hòn đảo không của ai cả, nó là của chú em. Khi chú em có một ý tưởng mới mẻ, chú em đi đăng kí bằng sáng chế: nó là của chú em. Và ta thì sở hữu các ngôi sao, vì trước ta chưa hề có ai định làm chuyện đó.
-
Hoàng tử bé (XII)
16/08/2008, của Nguyễn Tấn Đại
- Chú làm gì ở đây? - Hoàng tử bé hỏi người nghiện rượu, lúc đó đang ngồi trước một đống vỏ chai rỗng và một đống những chai rượu đầy.
- Chú uống, - người nghiện rượu trả lời, dáng điệu bi thảm.
- Tại sao chú uống?
- Để quên, - người nghiện rượu trả lời.
- Để quên cái gì? - Hoàng tử bé hỏi, trong lòng dâng lên niềm thương xót.
- Để quên là chú xấu hổ, - người nghiện rượu cúi gục đầu xuống.
- Xấu hổ vì cái gì? - Hoàng tử bé hỏi tiếp, mong muốn giúp ông vơi bớt muộn phiền.
-
Hoàng tử bé (XI)
16/08/2008, của Nguyễn Tấn Đại
Nhưng người huyễn tưởng không nghe thấy. Người huyễn tưởng chỉ nghe được những lời tán tụng mình.
- Cháu có ngưỡng mộ chú lắm không? - Ông ta hỏi hoàng tử bé.
- “Ngưỡng mộ” nghĩa là gì?
- “Ngưỡng mộ” nghĩa là công nhận chú là người đẹp nhất, ăn mặc bảnh bao nhất, giàu có nhất và thông minh nhất hành tinh.
- Nhưng chú chỉ có một mình trên hành tinh của chú!
- Giúp chú vui đi! Cứ ngưỡng mộ chú đi!
-
Hoàng tử bé (X)
16/08/2008, của Nguyễn Tấn Đại
- Vậy thì khanh sẽ tự xét xử chính khanh, - nhà vua nói. - Đó là việc khó nhất. Tự xét xử mình luôn khó hơn là xét xử người khác. Nếu khanh tự xét xử mình được, thì khanh là người thông thái nhất rồi.
- Thần, - hoàng tử bé nói, - thần có thể tự xét xử mình ở bất cứ nơi đâu. Thần không cần phải ở đây.
- Hưm! Hưm! - Nhà vua nói. - Trẫm nghĩ là có một con chuột già ở đâu đó trên hành tinh này. Ban đêm trẫm nghe tiếng nó. Khanh có thể xét xử con chuột già này. Dần dần khanh kết án tử hình nó. Như vậy, tính mạng của nó sẽ phụ thuộc vào công lí của khanh. Rồi khanh lại ân xá cho nó mỗi lần như vậy để bảo vệ nó. Chỉ có một con thôi mà.
-
Hoàng tử bé (IX)
24/07/2008, của Nguyễn Tấn Đại
Cậu cẩn thận nạo muội khói trong lòng những ngọn núi lửa đang phun. Cậu có hai ngọn núi lửa đang phun. Chúng rất tiện dùng để hâm nóng thức ăn sáng. Cậu còn có một ngọn núi lửa đã tắt. Nhưng, cậu thường nói: “Ai mà biết được!” Do đó cậu nạo muội khói luôn cả ngọn núi lửa đã tắt. Khi được nạo muội khói sạch sẽ, núi lửa sẽ cháy nhẹ nhàng và đều đặn, không phun trào. Dịch phun trào núi lửa thường rừng rực như lửa cháy trong lò sưởi. Dĩ nhiên là trên Trái Đất, chúng ta quá nhỏ bé để có thể nạo muội khói núi lửa. Chính vì vậy mà chúng gây ra cho ta khối chuyện phiền toái.