Có thể nói đây là một trong những quán cơm bình dân hiếm hoi ở Sài Gòn rất có... phong cách bình dân. Diện tích nhỏ, khách thường đông, vậy mà vẫn luôn giữ được sạch sẽ. Sạch không phải do khách ăn, bởi con người ta từ nghèo tới giàu từ sang tới hèn vô khối người đã quên mất thói quen giữ vệ sinh chung. Sạch là do bất kể người khách nào rời bàn đứng lên là ngay lập tức chỗ ấy được dọn sạch tinh tươm, từ mặt bàn đến dưới gầm bàn. Sạch nhìn từ quầy để thức ăn đến cách sắp xếp chén dĩa, muỗng đũa. Cơm và đồ ăn không thuộc loại xuất sắc, nhưng dễ ăn, ít ngán.
Trang chủ > Tản mạn > Bốn mùa mưa nắng
Bốn mùa mưa nắng
Cóp nhặt ghi chép tản mạn về cuộc sống, xã hội, con người và thiên nhiên.
-
Quán cơm bình dân... phong cách
04/07/2012, của Nguyễn Tấn Đại -
Thiền rửa chén
04/07/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiNếu tôi không có khả năng hạnh phúc trong khi đang rửa chén, chỉ muốn rửa cho xong để đi ăn tráng miệng, thì chắc chắn tôi cũng không có khả năng để thưởng thức món tráng miệng của tôi. Bởi vì trong khi ăn tôi lại nghĩ đến chuyện này chuyện nọ và cái thú được ăn món tráng miệng thơm và ngon lại bay mất. (Thích Nhất Hạnh)
-
Lời con trẻ
04/07/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiTrong cái thành phố tất bật sôi động này, bao nhiêu sự kiện, mối va chạm, tiếp xúc xảy ra hàng ngày, đập vào mắt ghi vào óc con trẻ; nhưng mấy người lớn biết cách hay đủ thời gian để trả lời cho con, giải đáp những thắc mắc không ngưng xuất hiện, giúp cho chúng phân định được cái sai cái đúng, để chúng biết đánh giá giá trị của mỗi một hành động, kể cả khi cái sai hoành hành và cái đúng trở thành hiếm hoi? Những thế hệ trẻ lớn lên thiếu sự phân định đúng sai phải trái, tương lai trở thành rường cột của xã hội thì cái xã hội ấy sẽ trở thành thế nào?
-
Người lớn và những con số
12/03/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiĐã tự bao giờ, người ta đo lường cái đẹp và kì vĩ của một công trình nào đó qua giá trị của đồng tiền bỏ ra? Đã tự bao giờ, người ta đo lường sự thành công của một người bằng các con số thay vì giá trị thực sự mà người ấy mang lại cho cuộc sống, cho xã hội, cho từng con người?
-
Cha, và con, và người nông dân
12/03/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiĐúng là giáo dục và xã hội đang có khối vấn đề phải giải quyết, với bao nhiêu giá trị thực hư đảo lộn. Thế nhưng, khi mải mê tìm lỗi ở xung quanh đôi lúc người ta lại quên mất chính vai trò của bản thân mình. Con gái lớn đến 6 tuổi để người cha mới phát hiện ra sự xa lạ với gốc gác nông dân của con mình, vì "hàng ngày nó vẫn bị nhồi nhét vào đầu rằng, nông dân là một cái gì đó không đẹp", đó đã là khá trễ
-
Apocalyspe Now
21/02/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiBước chân vào bên trong cửa là cả một thế giới khác hẳn cái tĩnh lặng đêm khuya bên ngoài. Đèn nhấp nháy mờ tỏ. Nhạc xập xình. Áo quần ngắn cũn cỡn. Mùi nước hoa đủ kiểu nam nữ trộn lẫn pha quyện vào nhau, mỗi bước chân qua thơm phức một mùi, một bước chân lại nồng nàn mùi khác...
-
Trai năm thê bảy thiếp
21/02/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiKhông phong độ như một người đàn ông cao to khoẻ khoắn. Không đẹp trai như một thanh niên lịch lãm hào hoa. Lưng hơi gù. Người hơi thấp. Dáng hơi mập. Đầu hơi... trọc. Nhưng có lẽ anh ta có những thứ khác mà những người cao to, khoẻ khoắn, đẹp trai, hào hoa phong nhã,... không có được, hoặc không đủ để thu hút các cô gái và các quý bà lao vào như ong như bướm trước ngọn đèn đêm...
-
Bật sáng tương lai
16/02/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiCả nhà mở toang cửa ra cho mát, nằm dài trên chiếc chiếu tre. Mẹ lim dim nghe nhạc. Hai cha con nằm ôm nhau nói chuyện như hai người bạn trẻ con. Bé Thỏ chạy đi tìm quả địa cầu, ôm vào trong lòng.
- Trái Đất đã bớt nóng chưa?
- Ừ, Trái Đất đã bớt nóng rồi.
-
Thế giới lặng yên
16/02/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiNgười mảnh khảnh. Rón rén nhìn. Chú búp bê bọ rùa nhún nhảy hát ca vui nhộn; cháu khép nép nhoẻn miệng cười. Trong đầu óc bé bỏng của mình, cháu có hiểu tại sao những thứ đồ chơi phát ra âm thanh, nào xe lửa, nào điện thoại,... giờ đây tất cả đều câm lặng? Tiếng nói cháu nghe được chỉ vang vọng từ một miền kí ức nào đó sâu thăm thẳm trong đầu...
-
Con và cổ tích
13/02/2012, của Nguyễn Tấn ĐạiTừ toà lâu đài cổ tích, nàng Lọ Lem của con hiện ra trong đời thật. Toà cao ốc với con không có nghĩa gì. Chỉ có những mái vòm, đỉnh tháp, những cổng to tường cao, đèn điện sáng choang, bà tiên cầm chiếc đũa thần hô biến nàng Lọ Lem thành công chúa cưỡi chiếc xe thần đến gặp chàng hoàng tử trong mơ. Đó là toà lâu đài của niềm ước mơ hạnh phúc. Cổ tích của con cũng là đời thật.